tháng 7 2013

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Video cô dâu bay với những điệu nhạc trong đám cưới


Cửa hàng bán máy chấm công Ronald Jack RJ-2200A giá rẻ

Chào bạn, bạn cần mua máy chấm công thẻ giấy Ronald Jack RJ-2200A đang băn khoăn không biết cửa hàng nào bán máy chấm công giá rẻ chất lượng cao bảo hành chính hãng lâu dài tốt. Hãy đến với đại lý chúng tôi chuyên bán máy chấm công chất lượng cao giá cả phải chăng bảo hành chính hãng lâu dài.
Máy chấm công Ronald Jack  RJ-2200A
Máy In kim, đầu in rất bền
In được 2 màu (đỏ & đen)
Khi cúp điện, máy vẫn hoạt động (Pin sạc )
Pin bộ nhớ lưu trữ dữ liệu 8 năm
Có chuông nhạc bên trong máy & kết nối với chuông ngoài nhà xưởng
In được 6 cột (3 ca làm việc)
Tự động dịch cột vào, ra.
Tự động cuốn thẻ in và đẩy thẻ lên.
Phân biệt được ngày hiện tại khi in
Ruy băng chính hãng đi kèm theo máy
Cài được nhiều chương trình làm việc khác nhau
Kích thước:190(W) x 240(H) x 125(D).Nặng 3 kg
Hàng liên doanh Nhật + Đài Loan chất lượng cao
Thích hợp cho 100-350  nhân viên
Chi tiết xem tại website đại lý.

Bán máy chấm công Umei NE-6000 giá rẻ nhất

Thông tin về sản phẩm Máy chấm công
- Máy in kim, chế độ in chuẩn 6 cột. Dùng từ  2 đến 3 ca.
- Tuổi thọ đầu in cao, Thời gian bấm thẻ nhanh.
- In được 2 màu ( đỏ & đen ).
- Nguồn pin bảo vệ bộ nhớ trong vòng 7 năm.
- Nguồn pin dự phòng khi mất điện ( Pin  tự sạc  ).
- Chuông nhạc báo giờ  Có thể  kết nối với chuông, loa ngoài nhà xưởng.
- Bộ lịch  tự cập nhật khi cúp điện, mặt đồng hồ kim & LCD: dễ dàng xem ngày giờ.
- Màn hình LCD tự động đổi màu khi đi làm trể hay về sớm ( NE -6000 )
- Tự động chuyển đến cột ( vào, ra ) khi đến giờ qui định.
- Tự kéo thẻ vào in và đẩy thẻ lên. Phân biệt được ngày khi in
- Phân biệt được mặt thẻ để thuận lợi cho việc sử dụng.
-  Phát hiện được các trường hợp đi trễ hoặc về sớm bằng dây ruy băng mực:
* Mực đen:Đi làm và về đúng giờ quy định
* Mực đỏ :Đi làm trể hay về sớm hơn giờ quy định.(Nếu có nhu cầu lập trình vào máy)
-  Kích thước : 185 x 240 x115 mm
- Nặng 2.5kg, kiểu dáng  gọn, đẹp có thể để bàn hoặc treo tường.
- Thích hợp cho các văn phòng & phân xưởng từ 100-400 nhân viên
- Xuất xứ: Malaysia
- Khuyến mại 01 cọt thẻ chấm công.
- Miễn phí giao hàng & lắp đặt hướng dẫn trong nội thành Hà Nội.
Thông tin  chi tiết về giá máy chấm công, mẫu mã máy chấm công khác bạn xem tại website của đại lý.

Đại lý bán máy chấm công UMEI RJ-2300N

Đại lý bán máy chấm công giá rẻ nhất toàn quốc mẫu mã đa dạng bảo hành chính hãng.
Máy chấm công thẻ giấy UMEI RJ-2300N

Máy in kim, In hai màu mực
Pin dự phòng khi cúp điện ( Pin sạc )
Pin bộ nhớ lưu dữ liệu 8 năm
In được 6 cột ( 3 ca làm việc )
Tự động cuốn thẻ và đẩy thẻ lên
Tự động dịch cột vào, ra
Chế độ in Tuần, 2 tuần , ba tuần, 1 tháng
Ruy băng chính hãng đi kèm theo máy
Chuông nhạc trong máy và kết nối chuông ngoài
Cài được 48 chương trình làm việc khác nhau.
Thích hợp cho 100-350  nhân viên.
Tặng 100 thẻ chấm công.
Mọi thông tin chi tiết về máy chấm công giá máy chấm công bạn xem tại website của đại lý.

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Giá máy huỷ tài liệu Kobra S150 rẻ nhất

chuyên bán máy hủy tài liệu chất lượng cao giá cả phải chăng bảo hành chính hãng mẫu mã đa dạng.

Máy huỷ Kobra S150
Hãng sản xuất: KOBRA
Kiểu huỷ: Thành sợi
Cỡ mảnh vụ sau khi huỷ: 3.5mm
Công suất huỷ tối đa (A4): 12tờ
Dung lượng thùng chứa (L): 25L
Hủy các chất liệu: Kim kẹp, Kim bấm, Thẻ tín dụng, Ghim kẹp
Kích thước giấy (mm): 220
Trọng lượng (Kg): 12
Mọi thông tin chi tiết về máy hủy tài liệu bạn xem tại website của đại lý.

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Đại lý bán máy chấm công WISE EYE WSE-7500D

Bạn đang băn khoăn không biết chọn máy chấm công nào tốt cho công ty, cửa hàng của mình, hãy đến với công ty chuyên cung cấp máy chấm công chất lượng cao, phần mềm chấm công quản lý nhân viên tốt nhất. Các sản phẩm của công ty được nhiều người tiêu dùng công ty chọn mua sản phẩm cho mình với nhiều mẫu mã đa dạng như máy chấm công vân tay, máy chấm công thẻ giấy, máy chấm công thẻ từ, hệ thống kiểm soát cửa, hệ thống đóng mở cửa...
Máy chấm công WISE EYE WSE-7500D
Công nghệ In kim, in 06 cột vào ra
In được 02 màu đỏ & đen
Tự động cuốn thẻ vào in và đẩy thẻ lên.
Tự động reset ngày giờ khi mất điện
Phân biệt mặt thẻ khi in nên tránh trường hợp chấm công sai ngày.
Màn hình LCD tự động đổi màu khi đi làm trể hay về sớm
Quản lý (người sử dụng) : 200 nhân viên.
Nguồn lưu trữ dự phòng khi cúp điện (Pin sạc)
Màn hình hiển thị LCD và mặt kim đồng hồ
Trọng lượng : 2.7Kg  kiểu dáng đẹp, sang trọng
Thích hợp cho chấm công nhân viên văn phòng, nhà xưởng
Cài đặt chuông nhạc báo giờ, kết nối chuông ngoài
 - Khuyến mại 01 cọt thẻ chấm công
 - Miễn phí giao hàng lắp đặt hướng dẫn trong nội thành Hà Nội.

Cửa hàng bán Máy Thẻ Giấy Wise Eye WSE-2600A giá rẻ nhất

Chuyên phân phối bán máy chấm công thẻ giấy, máy chấm công giá rẻ nhất thị trường mẫu mã đa dạng bảo hành lâu dài.
Máy Thẻ Giấy Wise Eye WSE-2600A
- Công nghệ In kim, in 06 cột vào ra            
- In được 02 màu đỏ & đen
- Tự động cuốn thẻ vào in và đẩy thẻ lên.
- Tự động cập nhật ngày giờ khi mất điện
- Phân biệt mặt thẻ khi in nên tránh trường hợp chấm công sai ngày.
- Màn hình LCD , đổi màu khi đi làm trể hay về sớm
- Nguồn lưu trữ dự phòng khi cúp điện (Pin sạc)
- Màn hình hiển thị LCD và mặt kim đồng hồ
- Trọng lượng : 3.0Kg  kiểu dáng đẹp, sang trọng
- Thích hợp cho chấm công nhân viên văn phòng, nhà xưởng
- Cài đặt chuông nhạc báo giờ, kết nối chuông ngoài
Mọi thông tin chi tiết về máy chấm công, giá máy chấm công thẻ giấy bạn xem tại website của đại lý hoặc xem tại đây.

Đại lý bán Camera Vantech VT-5500 giá rẻ

chuyên lắp đặt thiết bị an ninh, bán camera giá rẻ nhất thị trường, chất lượng cao bảo hành chính hãng.
Camera Vantech VT-5500
Camera Vantech VT-5500 là loại Camera Hồng Ngoại quan sát ngày đêm có những tính năng nổi bật sau:
- 1/3” Sony CCD,540  TV Lines .
- Độ nhạy sáng 0 Lux/F2.0.
- Led hoàng ngoại: 128 pcs Φ5 / 50~100m IR ON .
- Nguồn : DC 12V ± 10% 2000mA
Mọi thông tin chi tiết bạn xem tại website của đại lý.

Cửa hàng bán Camera Vantech VT-3300 giá rẻ nhất

chuyên lắp đặt camera thiết bị an ninh giá rẻ nhất thị trường mẫu mã đa dạng bảo hành lâu dài với các mã đâu ghi hình avtech, camera panasonic, camera sony...mẫu mã chủng loại đa dạng.
Camera Vantech VT-3300 là loại Camera Hồng ngoại, quan sát ngày đêm :
1/3” Sony CCD, 480 TV Lines .
- Độ nhạy sáng : 0.1 Lux/F2.0 (0 Lux with IR) .
- Led hồng ngoại : 32 pcs F7 /
- Tiêu cự ống kính : 4,6,8,12,16mm
- Nguồn : DC 12V ± 10% 2000mA .
 Mọi thông tin chi tiết về thiết bị an ninh, camera vantech bạn xem tại website của đại lý.

Cửa hàng bán Camera Vantech VT-3350SI

Bạn cần mua camera vantech, camera sony, camera panasonic, lắp đặt thiết bị an ninh hãy đến với đại lý yên phát chuyên lắp đặt camera thiết bị an ninh giá rẻ nhất toàn quốc mẫu mã đa dạng.
Camera Vantech VT-3350SI
Camera Vantech VT-3350SI là loại Camera Hồng ngoại, quan sát ngày đêm.
- 1/3” Sony CCD, 480 TV Lines .
- Độ nhạy sáng : 0.1 Lux/F2.0.
- Led hồng ngoại: 6 pcsF22+24 pcs F9/60~80m.
- Tiêu cự ống kính : F 4 /8 / 16 mm .
- Nguồn : DC 12V ± 10% 2000mA .
Thông tin chi tiết về camera vantech bạn xem tại website của đại lý.

Đại lý phân phối bộ đàm cầm tay Motorola GP328

Máy bộ đàm Motorola GP328
Chất lượng Âm thanh Ưu việt
Được trang bị công nghệ nén tiếng đặc biệt của Motorola, X-PAND™ và LLE, mang lại chất lượng âm thanh rõ nét hơn và mạnh hơn, cho phép bạn giữ liên lạc ngay cả trong môi trường có nhiều tiếng ồn.
Lựa chọn Thông minh
Phương thức truyền tin MDC độc quyền của Bộ đàm Motorola cho phép truyền dữ liệu ở tốc độ cao 1200 bit/giây.
Công nghệ Sửa lỗi trước (Forward error correction) cho phép radio nhận thông báo, như cảnh báo cuộc gọi và gửi PTT-ID ngay cả khi tín hiệu giọng nói quá yếu để có thể nghe được.
Có thể mở rộng & dễ lắp đặt trên hiện trường bằng cách thêm vào bo mạch tùy chọn chẳng hạn như bo mạch lưu trữ giọng nói bất cứ khi nào bạn có nhu cầu. Bo mạch tùy chọn cũng cho phép ghi âm tối đa 2 phút.
Tính năng plug-in báo không làm việc của bo mạch tùy chọn sẽ báo động khẩn cấp trong trường hợp bộ đàm nằm ngang hoặc đứng thẳng lâu hơn thời gian được lập trình trước. Đây là điều có ý nghĩa quan trọng đối với người dùng bộ đàm làm việc một mình hoặc trong những môi trường biệt lập.
GP328 được chứng nhận theo tiêu chuẩn US Factory Mutual về độ an toàn trong môi trường nguy hiểm.
Tính năng kích hoạt bằng giọng nói (VOX) tích hợp cho phép người dùng truyền tin nhắn của họ trong môi trường rảnh tay mà không cần nhấn nút bộ đàm.
Dễ Sử dụng
Mức Công suất bộ đàm RF Có thể Chuyển đổi: với một nút, người dùng có thể chuyển đổi giữa công suất cao và thấp tùy theo ứng dụng cụ thể của họ để tiết kiệm pin.
Đèn báo LED Ba màu về Pin: cho biết tình trạng pin với cảnh báo sớm về tình trạng pin yếu.
Gắn thẻ Nhạc chuông cho phép gán 8 nhạc chuông khác nhau cho 8 người dùng/nhóm trò chuyện cụ thể giúp việc nhận dạng người gọi âm thanh đối với 8 nhóm này trở nên khả thi.
Tùy chọn pin nhẹ Lithium Ion khiến chiếc radio này trở thành một trong những thiết bị nhỏ nhất cùng loại.

Cửa hàng bán bộ đàm cầm tay Motorola CP-1100

Máy bộ đàm Motorola CP-1100
Motorola CP-1100 - Máy bộ đàm cầm tay thương mại cơ bản - Mang lại cho doanh nghiệp của bạn một bước đột phá mang tính cạnh tranh về thiết bị thông tin liên lạc, tăng cường tính hiệu quả của đội ngũ nhân sự và lợi nhuận toàn diện. Với giá cả phù hợp và dễ sử dụng, CP-1100 giúp duy trì các công việc của bạn theo lịch trình, tối ưu hóa năng suất giao ca, tăng cường mức độ an ninh và sự hài lòng toàn diện của khách hàng.
THÔNG SỐ CƠ BẢN:
 - Tần số hoạt động: 146-174Mhz (VHF)/ 403-445Mhz (UHF)/ 438-470Mhz (UHF).
- Công suất phát: Có thể điều chỉnh 5W (VHF) / 4W (UHF) ở chế độ Hight và 2W ở chế độ Low
- 10 kênh nhớ tần số.
- Kích thước: 115.6 x 57.6 x 40.5 mm
CÁC ĐẶC TÍNH KỸ THUẬT:
 - Thiết kế theo tiêu chuẩn quân đội Mỹ (MIL-STD C/D/E/F) nhỏ gọn trong lòng bàn tay nhưng rắn chắc, trọng lượng nhẹ chỉ 250gr.
- Âm thanh loa lớn 2000mW, trong trẻo và rõ giúp có thể sử dụng tốt tại môi trường làm việc có nhiều tiếng ồn.
- Máy CP1100 được thiết kế sử dụng pin Li-ion nhằm kéo dài thời gian sử dụng.
- Chức năng VOX (Voice Activation) tự động kích hoạt phát bằng giọng nói (sử dụng chung với tai nghe có cần microphone - mua thêm)
- Thiết kế mã thoại âm thanh (Voice Scramble) với 4 mức độ nhằm đảm bảo bảo mật thông tin riêng.
- Có đầy đủ bộ mã hóa và giải mã PL/DPL; Đặc biệt có thêm 6 code riêng.
- Chức năng quét kênh; Chức năng giới hạn thời gian đàm thoại; Tiết kiệm pin...
- Lập trình, cài đặt tần số bằng phần mềm PC. Chức năng clone dữ liệu.
Cự ly liên lạc:
+ Nội thành 1 - 3 Km.
+ Ngoại thành 2 - 4 Km
+ Điều kiện lý tưởng 5 - 7 Km
Trọn bộ bao gồm : Thân máy, antenna, pin Li-ion 1100 mAh, adaptor, sạc bàn, bát cài lưng
Sản xuất tại Malaysia
Thời gian bảo hành: 24 tháng cho thân máy - 06 tháng cho các phụ kiện.
Bạn cần mua bộ đàm, tư vấn mua máy bộ đàm hãy đến với đại lý chuyên bán phân phối bộ đàm.

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Bộ lưu điện ups cho thang máy

Bạn cần mua bộ lưu điện ups cho thang máy, cửa cuốn...hãy đến với đại lý chuyên bán bộ lưu điện ups chất lượng cao giá thành rẻ nhất thị trường mẫu mã đa dạng bộ lưu điện ups pk, bộ lưu điện ups santak, bộ lưu điện ups eaton, bộ lưu điện ups techco, bộ lưu điện ups hyundai, bộ lưu điện ups champion...Một số sản phẩm bộ lưu điện ups mẫu của đại lý.
Bộ lưu điện UPS Eaton EDX3000H
Công suất: 3000VA/2100W
 - Công nghệ chuyển đổi kép trực tuyến, công nghệ IGBT
 - Dải điện áp đầu vào rộng: từ 110-296V
 - Điện áp đầu ra: 220/230/240V±2%
 - Tần số: 50/60Hz (tự động nhận)
 - Bao gồm cổng kết nối RS232, có sẵn khe cắm mở rộng SNMP card
 - Thời gian lưu điện: 16 phút với tải 1050W và >5 phút với tải 2100W
 - Phần mềm Winpower (miễn phí) có thể giám sát, điều khiển UPS, shutdown an toàn máy tính, máy chủ theo các điều kiện cài đặt trước
 - Kích thước (CxRxS): 340x192x460mm
 - Khối lượng: 35.5kg
Mọi thông tin chi tiết về giá sản phẩm bộ lưu điện ups cũng như các sản phẩm khác bạn xem tại website của đại lý.

Cửa hàng lắp đặt thiết bị kiểm soát cửa ra vào

Cửa hàng chuyên lắp đặt thiết bị kiểm soát cửa ra vào chất lượng cao giá thành rẻ nhất toàn quốc đội ngũ kỹ thuật nhiều năm kinh nghiệm trong nghề thi công lắp đặt nhanh chóng. Cửa hàng bán máy chấm công kiểm soát cửa, hệ thống kiểm soát cửa, máy chấm công chất lượng cao giá thành thấp nhất thị trường. Một số mẫu của đại lý cho bạn tham khảo,
Thiết bị kiểm soát ra vào cửa , chấm công SOYAL AR 747
Thiết bị kiểm soát ra vào cửa , Máy chấm công SOYAL AR  747H có Màn hình LCD - Bộ nhớ trong quản lý 1.024 Thẻ, hoặc 65.000 mã PIN, tùy chế độ cài đặt. Lưu trữ 3.000 giao dịch khi Off-Line + Phần mềm kiểm soát + chấm công (Khi kết nối máy tính sử dụng Software cần thêm Convertor RS232/485) - Hoạt động độc lập hoặc kết nối PC - Khả năng kết nối với 256 thiết bị
Đặc tính kỹ thuật
Bộ nhớ lưu trữ 1.024 thẻ và 3.000 sự kiện.
Hỗ trợ đầu đọc phụ Wiegand 26/34.
Tích hợp chống trộm thiết bị, chống thấm nước.
3 chế độ truy nhập: Thẻ, thẻ hoặc Password, thẻ và Password.
Giao tiếp với PC thông qua cổng RS485, TCP (optional)
Khả năng kết nối 255 bộ điều khiển trên 1 đường RS485.
Chế độ lập trình, phân quyền ra vào...
Hỗ trợ Anti Pass Back, kết nối khóa điện tử,báo động....
Tốc độ xử lý nhanh, phù hợp quá trình giám sát kiểm tra tại chổ.
Điều khiển thiết bị trực tiếp trên máy tính.
Dễ tích hợp với các hệ thống điều khiển khác.
Có thể ứng dụng để quản lý nhân sự, chấm công
Phần mềm 701 dễ sử dụng, nhiều tính năng.
Mọi thông tin chi tiết bạn xem tại website của đại lý.

Cửa hàng bán nút nhấn cửa exit

Trả lời: Bạn cần mua nút nhấn cửa exit để mở đóng cửa hãy đến với đại lý  chuyên phân phối bán nút nhấn cửa chất lượng cao giá thành rẻ nhất thị trường mẫu mã đa dạng, bảo hành chính hãng lâu dài. Đại lý chuyên phân phối máy chấm công, thiết bị an ninh, lắp đặt camera chống trộm, hệ thống đóng mở cửa thi công nhanh chóng đội ngũ kỹ thuật nhiều năm kinh nghiệm trong nghề.
Nút nhấn để mở khóa chốt thả hoặc khóa hút lực từ. Dùng để mở bên trong hoặc dùng cho lễ tân mở cửa cho khách đến giao dịch.
Mọi thông tin chi tiết về nút nhấn cửa cũng như giá sản phẩm bạn xem tại website của đại lý.

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Đại lý bán máy chấm công Vân tay OSIN X-628N

Chào đón sinh nhật đại ý đang có chương trình giảm giá thiết bị máy văn phòng đặc biệt là máy chấm công với nhiều chương trình ưu đại cho khách bạn. Với mẫu mã đa dạng máy chấm công vân tay, máy chấm công thẻ giấy, máy chấm công thẻ từ. Thông tin chi tiết một số mẫu máy chấm công của đại lý
Máy chấm công Vân tay OSIN X -628N

Máy chấm công vân tay tích hợp nhiều dấu vân tay
- Công suất chứa 2.800 dấu vân tay Password
- Sử dụng Chip xử lý  Intel của Mỹ
- Đầu đọc chống trầy xước, chống mài mòn
- Tốc độ xử lý nhanh <1s/1lần chấm công.
- Dung lượng bộ nhớ lưu trữ 100.000 lần chấm công
- Phát ra giọng nói bằng ngôn ngữ: Tiếng Anh & Tiếng Việt
- Password bảo vệ máy, hẹn giờ tắt, mở máy, chuông báo giờ
- Kết nối với máy vi tính qua cổng RS – 232/485, TCP/IP, USB flash disk.
- Pin bộ nhớ lưu trữ dữ liệu khi mất điện.
- Hiển thị tên người sử dụng khi chấm công.

Cửa hàng bán máy chấm công vân tay Hitech X628-C rẻ nhất

Bạn đang băn khoăn không biết chọn máy chấm công nào tốt cho công ty, cửa hàng của mình, hãy đến với công ty chuyên cung cấp máy chấm công chất lượng cao. Một số mẫu máy chấm công vân tay của đại lý.
Máy chấm công vân tay Hitech X628-C

THÔNG TIN CHI TIẾT VỀ SẢN PHẨM
Máy chấm công Hitech X628-C
Tính năng:
Màn hình màu tuyệt đẹp. Tích  hợp nhiều dấu vân tay.
Công suất chứa 3000 dấu vân tay & Password
Dung lượng bộ nhớ lưu trữ 100.000 lần chấm công
Phát ra giọng nói bằng ngôn ngữ: Tiếng Anh & Tiếng Việt
Kết nối với máy vi tính qua cổng RS – 232/485, TCP/IP
Ưu điểm:
Không sử dụng thẻ à tiết kiệm chi phí đầu tư
Tặng phần mềm Tiếng Việt chuyên nghiệp MITA 2010
o Tặng phần mềm tiếng Việt chuyên nghiệp.
o Miễn phí giao hàng, khảo sát, hướng dẫn trong nội thành Hà Nội, TPHCM

Cửa hàng bán camera avtech giá rẻ

Đại lý  chuyên cung cấp đầu ghi hình, thiết bị an ninh, thiết bị an ninh giám sát phân phối thi công thiết bị an ninh máy móc. Bạn cần tư vấn để mua lắp đặt thiết bị an ninh hãy đến với đại lý  chuyên cung cấp thi công lắp đặt khảo sát địa hình lắp đặt với đội ngũ kỹ thuật lâu năm sẽ tư vấn cho bạn sản phẩm thông tin tốt nhất
Camera Vantech VT-3860Z là loại Camera Hồng ngoại quan sát ngày đêm
- 1/3” Sony CCD, 540 TV Lines .
- Độ nhạy sáng : 0 Lux/F2.0.
- Led hồng ngoại: 36 pcs Φ5 / 30-40m IR ON
- Ôngs kính zoom 4 - 9mm.
- Nguồn : DC 12V ± 10% 2000mA
Thông tin chi tiết về giá camera, các thiết bị an ninh khác bạn xem tại website của đại lý.

Camera Vantech VT-2020

Camera Vantech VT-2020 là Vandal Proof Dome Camera
- 1/3” Sony CCD, 600 TV Lines . Day/Night .  Ống kính 4,6,8,12,16
- Độ nhạy sáng : 0.1Lux/F1.2,  tự cân bằng ánh sáng trắng, BLC …
- Nguồn : DC 12V ± 10% 500-1000/mA.
công ty  là một trong những công ty hàng đầu kinh doanh lắp đặt thi công các thiết bị an ninh hàng đầu, các sản phẩm của công ty như: camera sony, camera Vantech, camera Nichietsu, camera Samsung, camera Avtech, camera hitachi, camera Panasonic, camera LG, đầu ghi hình Avtech, camera Astech, đầu ghi KTS, thiết bị an ninh giám sát

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Cửa hàng bán máy chấm công vân tay ở bắc ninh

MÁY CHẤM CÔNG VÂN TAY+ THẺ CẢM ỨNG WISE EYE 8000T
·  Đặc tính:
- Quản lý 3.000 dấu vân tay & 3000 thẻ cảm ứng.
- Mắt đọc chống trầy xước.
- Màn hình màu sang trọng.
- Sử dụng Chip xử lý intel của mỹ.
-  Một người có thể đăng ký từ 1 tới 10 dấu vân tay, 1 password, 1 thẻ cảm ứng. Hiển thị tên người sử dụng trên máy khi chấm công.
- Tích hợp âm thanh:  Tiếng anh & Tiếng việt.
- Cài đặt chuông nhạc báo giờ.
- Hiển thị tên người sử dụng trên máy khi chấm công.
- Dữ liệu trong máy chấm công không bị mất khi xãy ra cúp điện.
- Kết nối với máy tính qua cổng RS – 232/485, TCP/IP
- Lấy dữ liệu qua USB hoặc từ máy tính
- Tốc độ xử lý rất nhanh
- Phù hợp lắp cho văn phòng, mẫu mã đẹp, phần mềm dễ sử dụng, sử dụng trong môi trường sạch sẽ. Tiết kiện chi phí đầu tư
Bảo hành sản phẩm:
Thời gian bảo hành cho thiết bị: 1 năm
Thời gian bảo hành phần mềm: vĩnh viễn
Cửa hàng yên phát bán máy chấm công toàn quốc với mẫu mã đa dạng bảo hành lâu dài.

Tư vấn mua máy chấm công

Máy chấm công Ronald Jack 4000TID-C
Tính năng:
- máy chấm công bằng dấu vân tay với màn hình màu tuyệt đẹp.
- Quản lý đến 4.000 dấu vân tay& 4000 Thẻ cảm ứng + Password
- Một người có thể đăng ký 10 dấu vân tay & password
- Sử dụng Chip xử lý Intel của Mỹ
 - Sử dụng Sensor thế hệ mới chống trầy, chống mài mòn .
- Dung lượng nhớ 100.000 IN/OUT(khi không kết nối máy tính )
- Tích hợp âm thanh. Chuông báo giờ vào, ra, tăng ca….
- Kết nối với máy tính  qua cổng RS – 232/485, TCP/IP + USB
- Chuông báo giờ vào, ra, tăng ca, có 15 kiểu chuông
- Hiển thị tên người chấm công lên máy.
- Dữ liệu trong máy không bị mất khi xãy ra cúp điện .
- Tốc độ xử lý nhanh <1s/1lần chấm công.
- Ưu điểm:  + Kết hợp sử dụng dấu vân tay & thẻ cảm ứng
                  + Bảo mật cao, hiển thị Tiếng Anh & Tiếng Việt
                  + Phần mềm quản lý tên nhân viên, số vân tay, giờ công chi tiết & tổng hợp…… được xuất ra file Excel để tính lương……
Tặng phần mềm Tiếng Việt chuyên nghiệp MITA 2011 & 2012. Giá máy chấm công vân tay rẻ nhất chỉ có ở đại lý

Đại lý bán máy chấm công Ronald Jack 8000T

Máy chấm công Ronald Jack 8000T
Giới thiệu:
Hệ thống máy chấm công Ronald Jack 8000T, là sản phẩm công nghệ mới nhất năm 2012, kết hợp giữa sản phẩm phần cứng nhập khẩu từ nước ngoài và phần mềm chấm công tiếng Việt (TAS2008,TAS2010 hoặc TasOne2010) của công ty . Thiết bị được tích hợp sử dụng vân tay và thẻ cảm ứng. Ronald Jack 8000T rất dễ sử dụng, chi phí đầu tư thấp. Do đó, thích hợp cho tất cả các Công ty, nhà xưởng trên mọi miền Việt Nam.
Đặc tính:
Tích hợp theo luận lý Finger 9.0
Một nhân viên có thể đăng ký 1-10 dấu vân tay và 1 thẻ cảm ứng với 1 mã sử dụng.
Thiết bị được kết nối trực tiếp đến máy tính hoặc thông qua mạng TCP/IP.
Dễ dàng bấm nút Vào (Check In), Ra (Check Out)
Dữ liệu không bị mất khi mất nguồn.
Tuổi thọ thiết bị cao.
Phần mềm ổn định, có nhiều dạng báo cáo.
Phần mềm được thiết lập ca làm việc theo dạng tham số nên rất linh hoạt, phù hợp cho mọi tình huống như đi giờ hành chánh, ba ca liên tiếp của bảo vệ, ba ca và hai ca liên tiếp của sản xuất và tạo ra các ca cho những nhân viên Thai sản hoặc nuôi con nhỏ.
Phần mềm tách được giờ ca đêm, tăng ca trước giờ làm việc và sau giờ làm việc hoặc tăng ca theo tổng giờ. Có thể tùy chọn xem ngày Chủ nhật như ngày thường hoặc tách riêng.
Báo biểu xuất ra Excel hoặc dạng khác.
Phần mềm chạy trên môi trường Window XP, Vista, Window7 …
Dữ liệu phần mềm là Access hoặc SQL Sever 2000
Có hỗ trợ công cụ tải dữ liệu và xuất ra dạng Text theo yêu cầu cho các phần mềm quản lý Nhân sự, Chấm công và Tiền lương. Thông tin chi tiết về máy chấm công vân tay và thẻ xem tại website của đại lý.

Giá máy chấm công Ronald Jack 3000TID-C

Máy chấm công Ronald Jack 3000TID-C
Tính năng:
Tích hợp nhiều dấu vân tay.
Màn hình màu sang trọng
Mắt đọc chống trầy xướt.
Dung lượng lưu trữ 3.000 dấu vân tay.
Dung lượng bộ nhớ trong máy 100.000 lần chấm công.
Sử dụng Chip xử lý intel của mỹ.
Tốc độ xử lý rất nhanh<1 giây/1 lần chấm công.
Phát ra giọng nói bằng ngôn ngữ: Tiếng anh & Tiếng việt.
Có Password bảo vệ máy, chế độ hẹn giờ tắt máy, Stand by.
Kết nối với máy tính qua cổng RS – 232/485, TCP/IP
Lấy dữ liệu từ xa qua mạng internet.
Hiển thị tên người sử dụng trên máy khi chấm công
Ưu điểm:
Sử dụng vân tay àtiết kiệm chi phí đầu tư
Bảo mật cao: không chấm công dùm được.
Phần mềm quản lý nhân viên, số vân tay, giờ công, .... được xuất ra file excel để tính lương......
Tặng phần mềm Tiếng Việt chuyên nghiệp MITA 2011 & 2012

Máy chấm công vân Tay RONALD JACK X8900

Máy chấm công Vân Tay +thẻ thế hệ mới RONALD JACK X8900
Tính năng: Màn hình màu TFT
- Chấm công bằng dấu vân tay với màn hình màu tuyệt đẹp.
- Quản lý đến 3.000 dấu vân tay& 3000 Thẻ cảm ứng + Password
- Một người có thể đăng ký 10 dấu vân tay & password
- Sử dụng Chip xử lý Intel của Mỹ
 - Sử dụng Sensor thế hệ mới chống trầy, chống mài mòn .
- Dung lượng nhớ  lưu trữ trong máy 100.000 IN/OUT
-  Pin lưu điện gắn bên trong máy
- Kết nối với máy tính  qua cổng RS – 232/485, TCP/IP + USB
- Chuông báo giờ vào, ra, tăng ca, có 15 kiểu chuông
- Hiển thị tên người chấm công lên máy.
- Dữ liệu trong máy không bị mất khi xãy ra cúp điện.
- Tốc độ xử lý nhanh <1s/1lần chấm công.
- Khi mất điện vẫn chấm công được trong vòng 24h
Ưu điểm:
+ Kết hợp sử dụng dấu vân tay & thẻ cảm ứng
+ Bảo mật cao, hiển thị Tiếng Anh & Tiếng Việt
 + Phần mềm quản lý tên nhân viên, số vân tay, giờ công chi tiết & tổng hợp… được xuất ra file Excel để tính lương…
Made in Malaysia
Tặng phần mềm Tiếng Việt Tính lương + lấy dữ liệu tự động TITA 2013

Cửa hàng bán máy chấm công J-Tech JT-30

Máy chấm công J-Tech JT-30
Chấm công bằng vân tay, thẻ từ và password
Quản lý tối đa 2,000 Nhân Viên
Thời gian quét vân tay : <1s
Phần mềm giao diện Tiếng Việt rất dễ sử dụng và thân thiện .
Xuất báo cáo ra máy in hoặc ra tập tin Excel .
Màn hình LCD 3 dòng chử.
Kết nối với máy vi tính qua ngõ RJ-45, RS232.
Tích hợp cổng USB


Bạn cần mua máy chấm công J-Tech JT-30 hãy đến với đại lý yên phát chuyên bán máy chấm công vân tay giá rẻ nhất thị trường.

Đại lý bán máy chấm công WM-B600 giá rẻ

chuyên bán máy chấm công giá rẻ nhất toàn quốc với các mẫu máy chấm công vân tay, máy chấm công thẻ giấy, máy chấm công thẻ từ....sản phẩm được nhiều người bình chọn.
Máy chấm công WM-B600
Lấy dữ liệu từ xa qua mạng Internet
Đầu đọc chống trầy và bong tróc
Một nhân viên có thể đăng ký 1-10 dấu vân tay với 1 mã sử dụng.
Thiết bị được kết nối trực tiếp đến máy tính hoặc thông qua mạng TCP/IP.
Dữ liệu không bị mất khi mất nguồn.
Dung lượng bộ nhớ 2000 vân tay, 1800 thẻ cảm ứng, 80.000 lần chấm công
Tích hợp kiểm soát cửa
Phần mềm tách được giờ ca đêm, tăng ca trước và sau giờ làm việc hoặc tăng ca theo tổng giờ.

Máy chấm công JIMI ZM-T10B giá rẻ

Máy chấm công JIMI ZM-T10B
Một nhân viên có thể đăng ký 1-10 dấu vân tay với 1 mã sử dụng.
Thiết bị được kết nối trực tiếp đến máy tính hoặc thông qua mạng TCP/IP.
Dữ liệu không bị mất khi mất nguồn.
Dung lượng bộ nhớ 2000 vân tay, 2800 thẻ cảm ứng, 50.000 lần chấm công
Tích hợp kiểm soát của
Phần mềm tách được giờ ca đêm, tăng ca trước và sau giờ làm việc


Thông tin chi tiết về giá sản phẩm máy chấm công vân tay bạn xem tại website của đại lý.

Đại lý bán máy chấm công HITECH X999 giá rẻ

Cửa hàng chuyên bán máy chấm công giá rẻ nhất toàn quốc mẫu mã đa dạng được nhiều người tiêu dùng tìm đến chọn mua máy chấm công vân tay
Thông tin chi tiết máy chấm công HITECH X999
Máy chấm công HITECH  X999  HITECH  X999 (Đời mới)
Tính năng:
- Màn hình màu tuyệt đẹp. Tích  hợp nhiều dấu vân tay.
- Công suất chứa 3000 dấu vân tay & 3000 Thẻ + Password
-  Sử dụng Chip xử lý  Intel của Mỹ
- Đầu đọc chống trầy xước, chống mài mòn
- Kết nối với  chuông ngoài báo giờ vào, giờ ra
- Lấy dữ liệu qua Internet thông qua Webserver
- Tốc độ xử lý nhanh <1s/1lần chấm công.
- Dung lượng bộ nhớ lưu trữ 100.000 lần chấm công
- Phát ra giọng nói bằng ngôn ngữ: Tiếng Anh & Tiếng Việt
- Password bảo vệ máy, hẹn giờ tắt, mở máy, chuông báo giờ
- Kết nối với máy vi tính qua cổng RS – 232/485, TCP/IP, USB
- Pin bộ nhớ lưu trữ dữ liệu khi mất điện.
- Hiển thị tên người sử dụng khi chấm công.
Ưu điểm:
+ Không sử dụng thẻ tiết kiệm chi phí đầu tư
+ Bảo mật cao: Không chấm công dùm được
+ Tặng phần mềm Tiếng Việt chuyên nghiệp MITA 2010
Tặng phần mềm Tiếng Việt chuyên nghiệp MITA 2011 & 2012

Cửa hàng bán máy chấm công J-Tech JT-70 giá rẻ nhất

Chấm công bằng vân tay, thẻ từ và password
Quản lý tối đa 2,000 Nhân Viên.
Bộ nhớ lưu 50,000 lần chấm công .
Thời gian quét vân tay : 1s.
Thông báo kết quả đọc vân tay đúng / sai bằng âm thanh.
Phần mềm giao diện Tiếng Việt rất dễ sử dụng và thân thiện .
Cho phép lấy dữ liệu trực tiếp từ máy chấm công hoặc từ đĩa USB .
Xuất báo cáo ra máy in hoặc ra tập tin Excel .
Hổ trợ kết nối với các loại khóa điện tử để điều khiển đóng / mở khóa .
Màn hình LCD 3 dòng chử.
Mất điện vẫn họat động ( dùng pin dự phòng 4-6 giờ )
Kết nối với máy vi tính qua ngõ RJ-45, RS232.
Tích hợp cổng USB, cho phép copy dữ liệu từ máy vào đĩa USB . Bạn cần mua máy chấm công vân tay hãy đến với đại lý yên phát chuyên bán máy chấm công giá rẻ nhất. Click vào đây xem mẫu mã khác: máy chấm công thẻ từ

Đại lý bán máy chấm công J-Tech JT-52

Đại lý bán máy chấm công vân tay, máy chấm công thẻ từ mẫu mã đa dạng chất lượng cao bảo hành chính hãng lâu dài.
Thông tin chi tiết máy chấm công J-Tech JT-52
Máy chấm công J-Tech JT-52
Chấm công bằng vân tay, thẻ từ và password
Quản lý tối đa 2,000 Nhân Viên.  
Bô%3ḅ nhớ lưu 50,000 lần chấm công.
Thời gian quét vân tay : 1s.  
Thông báo kết quả đọc vân tay đúng / sai bằng âm thanh.
Phần mềm giao diện Tiếng Việt rất dễ sử dụng và thân thiện .  
Cho phép lấy dữ liệu trực tiếp từ máy chấm công hoặc từ đĩa USB .
Xuất báo cáo ra máy in hoặc ra tập tin Excel .
Hổ trợ kết nối với các loại khóa điện tử để điều khiển đóng / mở khóa .
Màn hình LCD 3 dòng chử.
Mất điện vẫn họat động ( dùng pin dự phòng 4-6 giờ )
Kết nối với máy vi tính qua ngõ RJ-45, RS232.
Tích hợp cổng USB, cho phép copy dữ liệu 3ḅu từ máy vào đĩa USB.

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Truyện nhà nàng ở cạnh nhà tôi - Phần 2 chương 4

Chương 4.

Sáng sớm hôm sau không có tiết học nào ở trường nên mình ngủ nướng thêm một chút. Đang ngủ ngon thì em Quỳnh gọi vào máy mình. Buồn ngủ quá nên chỉ nghe loáng thoáng em xin lỗi vì hôm trước lỡ hẹn gì gì đó. Ừ, tính mình phổi bò, có gì quên ngay nên tha thứ. Cụp máy! Lúc sau em ý lại gọi. Lần này tỉnh rồi nên ngồi hẳn dậy nghe xem em bé nói gì.
- Anh ơi, em đang ở Láng Hạ mà quên ví nên không có tiền xe bus, anh đến đón em về được không ạ. Em không biết nhờ ai!
Mặt mình lúc ý ngu hệt như cái icon này luôn: . Trông cũng xinh xắn thế, thiếu gì người nhờ mà lại gọi mình – người chưa gặp bao giờ? Nghe giọng nhỏ này cũng thấy khốn khổ quá, thôi thì lụi hụi dậy thay quần áo đi đón ẻm về. Vi mà biết vụ dại gái này mình bị xé thịt chấm muối ăn sống là cái chắc. s
Đi ra Láng Hạ, lòng vòng gọi điện mãi mới nhìn thấy em ý ở chỗ rẽ sang Thái Thịnh. Lần đầu tiên gặp, bị vẻ đẹp của em ý làm mờ mắt. Cao khoảng 1m6 (móa, cao bằng mình luôn), da trắng, tóc đuôi gà. Số mình tèm nhèm mà gặp toàn gái xinh. Em ý cười với mình. Ôi… @.@
Đèo em ý về nhà, em ý chỉ đường lung tung phèng cả, chả hiểu em ý cố ý hay vô tình mà quên đường về, cứ chỉ rẽ chỗ này rồi lại gào lên “ố ố không phải anh ơi, quay lại, ngõ kia mí đúng”. Đi lòng vòng mãi, mình cáu nên hơi gắt:
- Em ơi thế cuối cùng em có biết đường về nhà em không?
- À đúng đúng rồi, lần này chắc chắc đúng anh ạ, anh rẽ ngõ này!
Rẽ vào, đi vòng vèo lúc nữa, dừng đúng cái chỗ vừa đi qua lúc nãy. Mình thề luôn không hiểu em ý troll mình hay kiểu gì. Em ý xuống trả mũ bảo hiểm rồi cười tươi cảm ơn mình. Ừ thôi kệ. Quay xe đi về thì em ý lại kéo lại.
- Ơ anh ơi, anh cho em vay 50k được không? Lúc nãy mẹ cho em tiền đi đường nhưng em làm rơi ở đâu mất rồi ý!
Biết làm nào giờ? Chả nhẽ mình lại không cho? Mình rút ví ra thì trong ví toàn tờ 100k. Em ý lại bảo:
- Anh cứ đưa cho em rồi em chạy về nhà lên phòng lấy tiền trả lại anh!
Em nó đi rồi, mình mới ngớ người, ở nhà có tiền sao lại phải vay mình? Đợi em ý mãi không thấy ra. Gọi điện thì lại “thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”. =((((( Mình chả hiểu gì luôn. Phóng xe đi về vừa đi vừa cấu vào sườn xem có phải mình đang mơ không. Sáng sớm bị gái gọi rồi lòng vòng hết sạch bình xăng, hết cả tiền điện thoại, bị rút ví mất 100k. Chẳng phải tiếc tiền, nhưng thấy khó hiểu. Cuối cùng thì em Quỳnh như thế là thế nào? @.@ Suy nghĩ mãi mà vẫn… không hiểu! s
Về nhà mình gọi điện hỏi thằng Hưng. Nó cười sằng sặc chửi mình ngu. Mình biết làm sao. Thấy mình cũng cứ ngơ ngơ kiểu gì ý. Lần đầu tiên gặp kiểu con gái này. Từ hồi yêu Vi, em chưa nhờ vả mình bất cứ cái gì, chưa bao giờ ngửa tay vay tiền mình. Mà vốn dĩ mình với Quỳnh mới quen, đã biết gì về nhau đâu. @@
Buổi tối mình đang loạn hết cả đầu thì thằng Học gọi. Nhấc máy lên nghe, cáu sẵn nên chửi luôn:
- Đm mày gọi cái gì đấy? Tao đang đi ỉa!
- Ờ, Hoàng hả?
- Ừ bố mày nghe đây!
- Ơ phải Hoàng cháu bà Thanh không?
Nghe thấy giọng khác khác, mình chột dạ:
- Đúng rồi, ai vậy?
- Bác Oanh bố Học đây!
Thôi bỏ mẹ rồi *3*
- Dạ cháu nghe ạ!
- Cuối tuần này mày có về quê không bác nhờ tí?
- Cháu có thể ạ. Có việc gì thế bác?
- Bác nhờ mày xem hộ cái máy bơm ý mà. Bác không có thời gian lên thành phố, máy bơm nhà hỏng rồi không có cái gì bơm nước vào ruộng.
- Dạ để mai cháu đi xem rồi cuối tuần cháu mang về cho bác.
- Ờ mày cứ xem giá rồi bảo lại bác, bác gửi tiền xuống cho
Giật cả mình. Làm mình toát cả mồ hôi. Chắc bác không nghe thấy mấy câu đầu mình chửi. Vừa lấy giấy chùi đít xong thì bác lại gọi.
- Dạ cháu nghe ạ!
- Hoàng ơi bao giờ mày về quê?
- Ô đmm Học à? Cuối tuần tao về!
- Mày về nhanh lên. Em Thu bỏ tao yêu thằng khác rồi. =((
- Cái gì? Mày nói cái gì thế?
- Mấy hôm nay nó toàn đi chơi với thằng Mạnh Đồng, đéo đi với tao nữa.
- Thằng Mạnh Đồng là thằng bỏ mọe nào? s
- Thằng xóm bên, nhà nó bán kẹo lạc. Nó hay đem kẹo lạc đến lớp cho con Thu ăn nên con Thu đi chơi với nó. Tiên sư bố con tham ăn. (((
- Cơ mà tao về thì làm được trò trống gì?
- Mày mang cái gì hay hay về cho tao, có cái gì hay hơn vợt muỗi không? Để tao dụ dỗ Thu về
=)) Mình còn biết nói gì nữa. Cả mình và thằng Học cùng vướng vào vấn đề gái gú. Mệt bã người. Cười mỏi hàm với thằng Học thì em Quỳnh buzz một cái giật mình tí ngã ngửa.
- Anh ơi!
- Ơi! (Vẫn tức)
- Em xin lỗi, hôm nay về đt em hết pin mà mẹ em lại sai em đi công chuyện gấp nên không ra trả tiền anh được!
- Ừ không sao em! (Mai em nhớ mang trả anh là được rồi =3=)
- Anh đang làm gì đó ?
- Anh học bài!
Nói thế rồi mà nhỏ này vẫn kiếm chuyện để nói suốt cả buổi tối. Mình im một cái là lại buzz ầm ỹ lên. Em ý đòi nói chuyện, trong lúc nói chuyện thì toàn khoe khéo rằng em ý hát hay, học giỏi, được thầy yêu bạn mến, 12 năm học phổ thông đều được làm lớp trưởng. Bỏ mọe, mình bao nhiêu năm tự ứng cử vào vị trí tổ trưởng mà lớp éo cho. Kể ra làm gì cho bố ganh tỵ hả trời. :’((( Mãi đến lúc mình buồn ngủ quá rồi mà em ý vẫn nhiệt tình chat chit, mình đành mặt mo bảo thôi anh out anh đi ngủ sáng mai còn đi học. Em ấy mới hẹn mình chiều mai gặp nhau trả tiền. Mình đồng ý luôn. Thôi cứ đòi 100k về đã. Tiền là tiền mẹ cho chứ có phải tiền mình làm ra đâu mà vung vãi được. Tủ chống ẩm
Sáng hôm sau đi học gần 5 tiết. Trưa về ăn cơm, mẹ hỏi :
- Cuối tuần Hoàng về quê à ?
- Dạ mẹ ! Chiều con đi xem máy bơm rồi cuối tuần mang về cho bố thằng Học.
- Máy bơm cũng đắt tiền phết đấy, tí mẹ đưa tiền cho mà đi mua. Rủ thêm bạn đi cho nó đỡ hét giá.
- Dạ !
Ăn cơm xong lên phòng thì Linh gọi cho mình, giọng nghe quan trọng lắm :
- Anh Hoàng ơi, con Vân em của Vi đi du lịch về rồi. Có vẻ như là tình hình Vi không ổn lắm !
- Cái gì ? Không ổn lắm là sao ?
- Chả biết ! Nghe nói là hai chị em nhà nó đã choảng nhau mấy lượt rồi đấy !
- Cái gì ? Thế Vi có bị làm sao không ?
- Làm sao ? Con kia bị làm sao mới đúng ý. Cứ thế thì chả mấy mà bị đuổi ra khỏi nhà. Chiều nay anh có rảnh không ?
- Không. Chiều nay anh… phải đi có việc cho mẹ rồi. Tối nhá !
- Ừ, tối trà đá nhé ! Ngồi ngay chỗ chợ Thượng Đình cho gần nhà Vi.
- Ok !
Hic, sao lắm chuyện xảy ra thế này. Mình mò mẫm tra google xem có đồ chơi gì đẹp không, mua về cho thằng Học đòi lại tình yêu, tra cả giá máy bơm nước rồi đọc thêm mấy bài báo người ta viết về gia đình để tối có kinh nghiệm khuyên nhủ Vi. Khoảng hai giờ dắt xe ra đường. Mẹ cho tiền, cầm đi cứ thấy sợ sợ. Chẳng mấy khi mình có tiền triệu trong ví. Qua chỗ Minh Khai đón em Quỳnh, lần này mình cẩn thận gọi từ trước chứ không để đến lúc đến ngõ nhà em lại không liên lạc được thì nhục. Lần này thì điện thoại đổ chuông, mừng húm. Em ý hớt hải trong điện thoại.
- Anh Hoàng ơi em đang ở Nguyễn Thái Học, anh đến đón em nhé !
Cái con bé này nó bay được hay sao ý. Cứ đi tứ tung khắp nơi xong bắt tao đến đón. Vãi ! Lại vòng xe sang đường Nguyễn Thái Học, em ý đứng ở bến xe bus chỗ gần Văn Miếu. Mình cũng kiểu ham gái xinh, nhìn thấy em ý tươi tắn quá, sáng lòa quá, lại mờ mắt *3*. Em ý rồi rít rủ mình đi cafe tâm sự, ừ cũng đi. Nhẩm tính tiền mẹ cho thừa cũng nhiều, một bữa cafe cũng không sao. Phi lên quán cafe Ngô Văn Sở ngồi. Nói chuyện với em Quỳnh cũng thấy hợp. May mà hôm nay mình ăn mặc cũng chỉnh tề chứ không đi cùng hotgirl ngại lắm. =3=. Nói chuyện mãi không hết, lúc ấy ham nói ham vui mà quên mẹ mất vụ đòi nợ 100k, cũng không để ý luôn là em ý gọi đến mấy cốc sinh tố và bánh ngọt. Giờ nghĩ lại thấy con bé ăn uống như trâu luôn. Tổng thiệt hại hết gần 300k. Mình trả chứ ai. Ngồi đợi con bé trả chắc cũng nhục méo mặt. Nhưng do nói chuyện vui và hợp nên mình cũng có cảm tình, không tính toán gì. Đi lòng vòng lên hồ nữa, em Quỳnh đòi chụp ảnh với mình kỉ niệm. Ờ, nghe cũng hợp lý, chụp luôn. Chụp mấy cái liền. :v
Cuối cùng đến lúc đèo em ý về. Đang nghĩ thôi thì cũng tiêu hết cả tháng tiền tiêu vặt rồi, chẳng đòi em ý tiền nữa, có 100k cứ đòi nhằng nhặng thì không đáng mặt đàn ông. Tự nhiên em ý hét lên đằng sau lưng mình :
- Thôi chết rồi anh Hoàng ơi, em làm rơi mất điện thoại con bạn em rồi, huhu
- Hả cái gì ? Như nào ? Em làm rơi ở đâu ?
- Em để trên bàn ở quán cafe lúc nãy mình ngồi, không biết người ta có giữ lại cho mình không.
Thế là lại quay lại quán cafe, lúc ấy gần 4h chiều rồi, kiểu này không kịp về mua máy bơm cho bác Oanh mất. Mình dừng xe dưới cổng quán để em ý chạy lên hỏi nhân viên. Lúc sau em ý chạy xuống bảo người ta không thấy, sau khi bọn mình đi có người đến ngồi bàn đó luôn, chắc là người ta lấy rồi. Em Quỳnh nước mắt ngắn dài. Mình vốn thương người (nói đúng hơn là ngu và dại gái), nên mình mới thỏ thẻ :
- Thôi anh có mang tiền đây, em cầm mua cái khác mà đền bạn em, rồi hôm khác trả anh là được !
Em ý nhỏ nhẻ gật đầu, cảm ơn rối rít. Thế là đi tong cái máy bơm. :’( Nghĩ đơn giản là trông em ý cũng ăn mặc hàng hiệu, sang trọng, mặt mũi không đến nỗi nào. Chắc cũng không đến nỗi con nhà mất dậy đi lừa đảo lấy tiền. Đưa em ấy về nhà rồi đi về. Lúc về một mình suy nghĩ lại mới thấy mình ngu chứ. Kể chuyện này cho thằng Hưng thì nó chửi cho muối mặt. Ai ở trong hoàn cảnh của mình mới hiểu được cho mình. Quỳnh rất xinh, cao ráo trắng trẻo, nói chuyện tử tế, ra dáng con nhà lành, gia đình giàu có. Còn mình thì nói thật cũng ngố, thật thà, tin người. Nên mới xảy ra những chuyện đáng trách như thế. Vừa đi về vừa hát vu vơ cho đỡ buồn. ‘‘Tiền là tiền nhiều khi không mà có, tiền là tiền nhiều lúc có như không, này em yêu ơi em đẹp lắm biết không, ánh mặt trời chiếu sáng tâm hồn anh…’’
Mình đâu biết rằng, đây là điểm khởi đầu cho những khó khăn và nước mắt trong chuyện tình của mình. Chỉ một sự vô tình nhỏ mà cũng kéo theo lắm thứ….....

Đọc tiếp chương 5

Truyện nhà nàng ở cạnh nhà tôi - Phần 2 chương 3

Chương 3.

Mẹ mình sinh ra ở cao nguyên Ba Vì. Hồi nhỏ mẹ vẫn thường cắt trụi đầu đi đá banh với lũ trẻ hàng xóm. Mẹ cá tính và mạnh mẽ từ lúc bé xíu. Ngoại kể có một lần đi lùa bò về chuồng, mẹ trượt chân rơi xuống hố nước sâu. Hôm trước trời mới mưa nên nước dưới hố dâng cao, ngập đến cổ. Mãi tới khi trời tối không thấy con gái về, ông ngoại mới cầm đèn pin đi tìm, thấy mẹ bì bõm dưới hố nước, ông chĩa đèn xuống hỏi:
- Làm gì dưới đó hả Út?
- Dạ con bơi oạp oạp…
=)) Ông lấy gậy kéo mẹ lên. Về tới nhà rét run cầm cập vì đã ngâm nước hàng tiếng đồng hồ. Bà ngoại lấy khăn ủ ấm cho, vừa lau tóc bà vừa hỏi:
- Thế út làm thế nào mà không bị chìm thế?
- Con cứ bơi thế này, thế này…
Mẹ nằm lăn ra sàn nhà vẫy vẫy tay chân tả cho bà xem. Cả nhà cười rụng cả rốn, còn mẹ thì mếu máo mãi vì lạnh.
Tính cách mẹ bây giờ, và tính cách mẹ ngày còn nhỏ vẫn vậy. Vẫn mạnh mẽ và …trầm. Mẹ bảo, mẹ gặp bố khi mẹ mới 18, mẹ xuống Sài Gòn học Kế toán. Gặp nhau lần đầu là bị tình yêu sét đánh luôn. Thảo nào mà tới giờ tóc bố mình vẫn còn xoăn xoăn chỗ thái dương. Hồi ý bố hay gọi mẹ là “Cô bé chăn bò”. Người ta nói tình yêu sét đánh dễ tan dễ vỡ cấm có sai. Bố mẹ mình đã có thời gian sống chết vì yêu. Lúc ngoại không cho cưới vì đi xem bói người ta bảo không hợp tuổi, bố mẹ còn dốc hết tiền tiết kiệm mua vé máy bay đi bụi hàng tháng trời. Thách thức ông bà được một thời gian thì ông bà đành lòng cho cưới. Nhưng cuối cùng cũng chỉ sống bên nhau được gần 6 năm thì tan, mỗi người mỗi ngả. Kỷ niệm ngày xưa có đẹp như thiên đường, khi chia ly chỉ còn là hạt cát. Đôi khi bắt gặp mẹ ngồi lau lại ảnh cưới, ngó vào đôi mắt bần thần màu nâu ướt, mình cũng phần nào hiểu được trái tim một người phụ nữ sau một hôn nhân đổ vỡ. Mình tin đã có thời gian bố mẹ rất hạnh phúc, cùng nắm tay đi chung một hướng, nhìn về một phía, bước chung một đường. Mình không biết lí do gì khiến một tình yêu đẹp lại có một kết thúc buồn như thế. Mà rõ ràng nhìn ánh mắt của hai người, mình tin chắc trong ấy vẫn chan chứ tình yêu thương. Tình yêu, lại có nhiều mảng màu khó hiểu đến thế sao?
Vi chuyển nhà vào một ngày mưa tầm tã. Nói phét thế thôi chứ tháng Năm làm gì có mưa ^_^. Nắng chang chang à! Mình buồn lắm. Thời gian cuối cùng em còn ở gần mình, mình đèo em đi chơi khắp nơi. Hồi ấy Vi còn bị đứt tay do làm cá bị trượt đường dao khía vào tay. Vết thương khá sâu. Xót ơi là xót. Chở Vi đi chơi, mình không cho em để tay vào túi áo mình vì sợ mỗi lần mình cử động sẽ khiến em đau tay. Em thường mắng mình là nếu cứ yêu em nhiều như thế em sẽ hư cho mà xem. (Và quả là sau này lời nói đó thành hiện thực). Nhưng lúc ấy mình mặc kệ. Bên Vi, mình quên hết tất cả mọi thứ, chỉ cố làm sao cho em được thoải mái, không nghĩ ngợi gì. Bố Vi đến chuyển đồ cho em nên mình không giúp gì được cả. Một phần là ngại, một phần không thích!
Đôi khi, mình ghét tuổi trưởng thành. Bởi khi mình lớn, có những nỗi buồn, những khoảng lặng nặng nề không thể gọi thành tên.
Vi chuyển đi, một tuần sau có một đôi vợ chồng (chắc mới cưới) chuyển đến. Lúc ấy mình mới hiểu ra lý do cô Thi bảo em đến ở với bố. Mẹ chứ căm không tả được. Tách đôi uyên ương này để bán nhà cho đôi uyên ương khác. Càng ghét người đàn bà này bao nhiêu, mình lại càng xa lánh bố bấy nhiêu. Chỉ thấy tội Vi thôi. Xách vali đến ở với người lạ. Chẳng biết có ai yêu thương chăm sóc cho em như mình không.
Cùng thời gian em chuyển đi, mình có quen một bé học khóa dưới cùng trường, tên Quỳnh, nhà ở Minh Khai, cũng khá xinh. Quen trên một diễn đàn văn học thôi. Thấy bé đó hay đi comment ở các truyện ngắn, mình lại hay có cảm tình với cô bé yêu văn chương, mình add làm friend. Lúc đầu cũng bình thường. Mình hay viết blog, làm thơ linh tinh, bé ấy cũng hay vào nhận xét nên mình quý. Quen nhau được một thời gian, con bé nhắn tin hẹn mình đi chơi, đưa bé đi Đinh Lễ mua sách. Ừ, đưa đi mua sách, nghe cũng nuột. Nhận lời luôn. Thế là hai đứa hẹn nhau thứ 7. Chiều thứ 7 mình nhắn tin bảo Vi:
- Vi ơi cho anh đi chơi mí giái, ý nhầm, mí gái nhóe!
- Gái nào? Mới xa em mà đã có gái rồi.
- Đứa em anh quen trên mạng, nó đi nhờ ra Đinh Lễ mua sách. Anh trong sáng lắm Vi đừng lo!
- Thế anh đã thay sịp chưa? Không là người ta ngửi thấy mùi chồn hôi người ta chạy mất dép
- Đùa chứ sao Vi cứ trêu thế, thay hôm kia rồi! :v
- *khóc thét*
Chọc Vi một lúc rồi mình sửa soạn đi. Bình thường đi chơi với Vi cũng không chăm chút lắm. Nhưng nay đi chơi với gái lạ, mình chọn cái áo đẹp nhất, vuốt vuốt thêm tí keo tóc cho bảnh bao, hĩ hĩ. 2h chiều mình đến Minh Khai, đến địa chỉ em gái ý cho rồi đứng đợi. Em ấy bảo đúng 2h em ấy ra ngõ mà mãi không thấy đâu. 2h30’ mình bấm số em ý gọi. Giọng một người phụ nữ lạ vang vang trong điện thoại như phim kinh dị. “Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được…”. Thôi rồi!!!! *3*. Bị cho leo cây rồi. Mình cố đứng đợi đến 3h30 vẫn không thấy bóng dáng gì. Bực thật. Tốn công thay sịp thay áo mới, lại còn vuốt cả keo bọt mà bị lừa.
Quay về nhà, mình vòng qua phố Chính Kinh vào nhà Vi. Thấy Linh đang đứng đợi Vi ở cổng.
- Ê bà nội. Bị Hưng bỏ rơi hay sao mà lại sang làm phiền Vi nhà anh
- Ai thèm. Vi bảo em đưa Vi lên Đinh Lễ mua sách! (Ôi mẹ ơi, chả nhẽ Vi định đi theo dõi mình à)
Lúc Vi ra, nhìn thấy mình, Vi trợn mắt lên hỏi:
- Ơ sao em tưởng Hoàng đi mua sách mà
- Vi định đi theo chứ gì?
- Hư, ai thèm. Em lên phố chơi. Mà sao… Nhìn Hoàng khác thế này? Mà mùi gì hôi thế nhỉ? Ặc, mùi keo bọt hết hạn, kinh quá!
- Cái gì? Hoàng hôi nhà mình dùng keo bọt á? =))))))))))))))))) Ngửi như mùi mỡ lợn thối ấy.
- Ô dm em chứ thích dìm hàng anh à? =3=
Linh cứ bò ra yên xe đạp cười rũ rượi. Còn mình lúc ấy công nhận cũng ngượng. Chuối mắn thế không biết. Vi cứ dí mũi vào người mình ngửi rồi bảo may mà hôm nay bị gái cho bữa thất hẹn chứ gặp mình 1 lần nó không dám gặp lần 2 mất. Mà làm gì hôi lắm, mình thấy bình thường mà :’(
Hôm ấy đưa Linh và Vi đi lên phố mua sách, ăn kem Tràng Tiền, ăn sữa chua mít… Linh vô tư lắm, chẳng ngại gì, thấy Vi khoác tay mình Linh cũng chạy sang bên kia khoác giống Vi. Rồi cả ba đứa trêu nhau cười ầm ỹ trên đường. Lúc ấy mình mới nhận ra rằng chỉ những người con gái đã thân quen từ lâu mới có thể đem lại niềm vui và sự thoải mái thôi. Nghĩ lại lúc sửa soạn đi gặp em Quỳnh Minh Khai mà sao thấy sến súa thế. Lại còn nghĩ xem mình sẽ nói những chuyện gì và làm cái gì xong rồi đi đâu. Hại não quá.
Vi chuyển đến nhà mới đã hơn một tuần, em cũng có vẻ không buồn phiền hay kêu ca nhiều lắm. Em bảo bố Hà rất thương em. Mẹ Hảo thì cũng chưa thể hiện thái độ gì quá đáng. Đứa em tên Vân thì đi du lịch tháng sau mới về. Chỉ có ông nội em là hơi khó tính và hay kiếm chuyện với mẹ Hảo em thôi.
- Nhưng mà bố mẹ em không thương nhau mấy đâu. Hôm em về nấu cơm với mẹ Hảo. Mẹ bảo em trông nồi cá rồi mẹ ra ngắt rau muống. Lúc bố Hà ra bảo mẹ: “Em nhặt rau phí thế, nhặt thêm ít gốc nữa đi”. Thế là mẹ hằm hằm làm tiếp. Rồi sau bữa cơm có hai đĩa rau muống, một đĩa rau toàn ngọn non để trước mặt mẹ, còn 1 đĩa rau nhặt toàn gốc để trước mặt bố. Thấy mẹ làm thế em sợ quá không dám nói gì. Bố cắm cúi ăn cũng không nói câu nào. Ông em thì vừa ăn vừa lườm. Đó là bữa cơm đầu tiên em ăn cùng cả nhà. Từ hôm ấy bố Hà toàn về muộn, em ngồi ở phòng thấy bố về thì xuống hâm lại cơm nóng ngồi cùng ăn với bố. Thế là tùy nghi di tản Hoàng ạ. Bữa cơm chẳng mấy khi cả nhà ngồi ăn cùng nhau.
Nghe Vi kể mà thương em khủng khiếp. Đó là nhịp sống của người thành phố sao? Mình lâu nay cũng thèm khát khủng khiếp những bữa cơm gia đình quây quần. Những tưởng em về với bố được hưởng những cảm xúc mà bấy lâu nay em không có. Vậy mà cũng không được. Bất công quá. Không có Linh ở đây mình đã ôm em vào lòng rồi. Linh nghe thấy thế cũng rớt nước mắt. Khổ thật. Trong số mấy đứa, có mỗi thằng Hưng là gia đình ấm êm hạnh phúc. Bữa cơm đầy đủ mỗi trưa mỗi tối mà suốt ngày nó kiếm cớ ra ngoài chơi để không ăn cơm nhà. Người ăn không hết kẻ lần chẳng ra. Đời cứ buồn cười thế đấy.
- Thế mày có chịu được cái nhà đó không? Không thì về ở với tao? – Linh ủ ê rủ rê.
- Chịu cái gì cơ? Đối với tao như thế quá tử tế rồi. Có nhà để ở có giường để nằm, có cơm để ăn. Tao còn mong muốn gì thêm nữa.
Vi im lặng một lúc, rồi nói tiếp:
- Với cả, tao còn có mày, có anh Hưng, có Hoàng ở bên mà. Mày thấy ai hạnh phúc như tao chưa? Tao quá sung sướng ý chứ!
Nghe xong mình mới Linh muốn ứa nước mắt. Nhìn nhau một lúc xong ba đứa ngồi chúm chụm lại mới nhau, ôm nhau sụt sịt thút thít khóc như lũ rồ. Hic. Mình là con trai nhưng cứ thấy con gái khóc là ăn vạ theo. Chả được cái tích sự gì cả. *3*
Chiều tối mình đưa Vi về nhà. Vi hát bài Until you suốt trên đường đi. Mình lẩm nhẩm lời bài hát rồi hát theo. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập từng vòng bánh xe.
- Vi nhớ ăn nhiều nhé, cho béo nhé. Anh không thích ôm người gầy đâu.
- Nhớ mà. Bố cũng bắt em ăn nhiều mà!
- Bố thương Vi không?
Thương lắm Hoàng ạ. Bố bảo có em mỗi tối ăn cơm cùng bố cũng vui…
- Ừ, thế Vi thương bố không?
- Em… Em đang cố gắng Hoàng ạ!
Cố gắng để yêu thương. Vi có khái niệm hay thật. Cũng phải thôi. Thật khó để mở lòng với một người bố dường như đã không tồn tại trong bao năm qua. Mình lại hát tiếp. Thôi thì cứ để Vi được sống trong cuộc sống thuộc về em, được đi trên còn đường chỉ dành riêng cho em. Gia đình mới không hạnh phúc cho lắm, nhưng em vẫn chấp nhận, bởi đối với em như thế đã là quá đủ rồi. Nó ấm áp hơn rất nhiều những ngày tháng lủi thủi với con chó em nuôi từ bé, những ngày lặng gió ngồi bên cửa sổ gõ keng keng những dây nắp chai mình xâu cho em.
- Vi nhớ nhà cũ không?
- Dạ… Nhớ nhiều lắm Hoàng à!
- Ừ. Anh mang dây nắp chai về treo khắp phòng anh rồi. ^_^ Hôm nào Vi về, lên phòng anh ngồi là hết nhớ ngay!
- Mẹ bán nhà rồi đúng không Hoàng?
- Ừ, có một cặp vợ chồng chim lợn chuyển đến.
- Ha ha, sao lại chim lợn?
- Họ trêu nhau hú hét trong nhà suốt ngày. Tối qua hú đến mức mẹ anh giật mình đánh vỡ cả bát cơm
- =)) Hoàng điêu lắm. Em chẳng tin đâu!
- Ờ, Vi cứ không tin đi. Hàng xóm quanh nhà mình phải mua một đống bông tai về dùng dần kìa.
Vi cười. Nụ cười trong trẻo vang vọng mãi sau lưng. Chở Vi đến cổng, em ôm nhẹ mình một cái rồi chạy vào nhà. Nhìn theo bóng dáng em, nhỏ thó như con mèo con, tim mình đập mạnh từng hồi. Thương em lắm, em ngây thơ, em rồ dại. Em vừa đóng cổng vừa vẫy vẫy tay chào mình. Quay xe đi về, lòng nhẹ tênh tênh.
Mẹ hôm nay về sớm, mình vào nhà đã thấy mẹ nấu cơm xong.
- Hoàng à? Ăn cơm đi, mẹ ăn rồi!
Mình đơm cơm ra bát tô rồi lấy thức ăn đầy bát, vào phòng ngồi ngắm mẹ và ăn. Mẹ dọn dẹp lại phòng ngủ, cất bớt đồ đạc thừa thãi vào thùng các tông bỏ lên kho. Mình nhìn quanh mà giật mình. Trời ơi, đã đến lúc thật rồi sao? Mẹ đã cất ảnh cưới vào thùng. Đã đến lúc cất đi những quá khứ cũ để đón nhận những món quà tương lai đem đến sao? Mình nghẹn ứ cơm ở cổ. Dù biết trước nhưng vẫn thấy hụt hẫng.
- Hoàng này!
- Dạ!
- Lát cài cho mẹ ít nhạc không lời vào điện thoại nhé!
- Dạ. Mẹ mang đây con cop cho!
Cầm điện thoại mẹ chạy lên phòng. Buồn thê thảm. Có quá nhiều điều mới xảy ra với mình vào cùng một lúc. Mình không đủ sức để đón nhận sự đổi thay bất chợt như thế. Mở máy mẹ ra. Mình tò mò bấm vào hòm tin nhắn. Ngập tràn tin nhắn của một người đàn ông lạ, không phải của bố mình.
‘Mai 6h anh đón Ngọc nhé !’
‘Tối anh về qua đưa Ngọc về luôn nhé !’
‘Ngọc ăn cơm chưa ? Có ăn nhiều như anh đã dặn không ?’

Nhiều lắm ! Những tin nhắn yêu thương trong suốt thời gian vừa qua. Dường như mẹ không xóa tin nào. Mình lặng lẽ lưu lại số người đàn ông ấy. Sẽ có lúc mình cần phải gặp người đàn ông này. Người ấy sẽ là người đàn ông thứ hai mình phải gọi là …BỐ !
Vi gọi điện. Mình nói alo một cách méo mó. Vi nhận ra ngay rằng mình không ổn.
- Hoàng sao thế ? Nói em nghe ?
- Vi ơi. Hình như mẹ anh… có người yêu!
- Trời ạ! Hoàng choáng à?
- Ừ… Vi không thấy bất ngờ à?
- Không thấy gì cả? Vì mẹ chúng mình cũng là người mà…
Ừ. Mẹ cũng là người! Mình chào Vi rồi cụp máy, cắm thẻ nhớ cop cho mẹ những bài hát hay. Mẹ cũng cần phải yêu. Mẹ cũng cần hạnh phúc. Phải không mẹ? Mình lần mò đọc nốt đống tin nhắn mà mẹ còn giữ. Mẹ giữ được cả tin nhắn của bố hồi hai người còn yêu nhau. Bao kỉ niệm của một khoảng thời gian dài, mẹ cất vào điện thoại. Có lẽ sẽ bị xóa trong những ngày sắp tới. Chợt có hai tin nhắn mà khiến mình đọc xong không cầm được nước mắt. Hai tin nhắn cùng một nội dung, mẹ gửi cho hai người đàn ông trong cuộc đời mẹ. Cho bố cũ, và cho bố tương lai của mình:
‘Anh à! Em làm vậy liệu có lỗi với Hoàng không?’
Mình cầm điện thoại mà vai mình rung lên. Không có lỗi đâu mẹ à! Không có lỗi gì cả. Đã đến lúc mẹ phải sống cho mẹ rồi.
Mình cầm điện thoại nhảy tưng tưng xuống cầu thang. Mẹ vẫn đang dọn dẹp. Mình thò đầu vào gọi mẹ.
- Mẹ ơi xong rồi này!
- Ờ, để trên bàn cho mẹ!
- Mẹ ơi!
- Hở?
- Hì hì..Máy chấm công
- Thằng này nó lại lên cơn điên rồi!
- Hê hê. Mẹ có cần con giúp gì không?
- Không! Để tao yên.
Để yên thế nào được. Mình nhảy vào dọn dẹp phòng giúp mẹ. Thỉnh thoảng lại với tay chọc vào sườn mẹ phát. Mẹ giãy nảy lên vì buồn rồi chửi mình vang nhà. Ha ha. Mỗi đứa con, dù lớn đến mức nào, đều trở về thời bé thơ. khi được chơi với mẹ!

Đọc tiếp chương 4

Truyện nhà nàng ở cạnh nhà tôi - Phần 2 chương 2

Chương 2.

Khoảng thời gian êm đềm nhất của mình và Vi kéo dài gần một năm bốn tháng, chúng mình sát cánh bên nhau, chia sẻ cùng nhau mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Vi hay trèo lên tầng thượng ngồi khóc một mình mỗi khi em tủi thân. Mới đầu mình không biết điều đó. Đến một lần lên phơi quần áo, bắt gặp em ngồi khóc. Mình sợ tới mức chẳng cần biết phải làm gì, trèo sang ngay với em. Em khóc nhè cũng không sao, nhưng nếu khóc thì phải gục vào ngực mình khóc chứ mình không cho khóc một mình. Ngày hôm ấy mình mải dỗ em nên bỏ quên quần áo trong máy giặt cho đến hai ngày sau thối um lên và bị mẹ chửi gần chết (‘._.)Mình cứ nghĩ, mình và Vi sẽ hạnh phúc, sẽ yêu thương nhau như thế mãi mãi, sẽ luôn cầm tay nhau đi trên mọi ngả đường, sẽ luôn gục vào nhau những khi mỏi mệt. Nhưng trong cuộc đời chẳng mấy khi đoán trước được điều gì. Như một chiếc cốc thủy tinh đẹp đẽ người ta đặt trong hộp kính, rồi cũng có ngày nó sẽ bị lấy ra lau chùi để rồi lỡ tay đánh rơi nó. Nó vỡ ! Tan vụn ra thành ngàn mảnh nhỏ. Có cố gắn lại cũng chỉ còn những vết nứt xấu xí.Khi mình hoàn thành xong kì học thứ 4, kết thúc năm thứ 2 Đại học, Vi bắt đầu bước vào kì thi Đại học đầy áp lực của thời học sinh. Mình luôn cố bên em, cố an ủi động viên em vượt qua tất cả. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu bố đẻ em không tìm đến và ngỏ lời đón em về nhà nuôi nấng. Đối với mình, vốn dĩ đã bỏ rơi 1 đứa trẻ từ thời bé dại thì tốt nhất đừng có tìm lại. Hàn gắn cái thứ tình thương mong manh đó làm cái gì ? Khi trong lòng đứa trẻ đó hầu như không có một chút ý niệm rằng tình thương đó có tồn tại hay không. Vi luôn tin rằng chú Tùng là bố của em và Vi cũng chỉ coi mỗi chú Tùng là bố chứ không có chỗ cho người đàn ông nào khác thay thế. Nên khi có một người bố khác đến tìm. Điều đó khiến mình, khiến em choáng váng.
Mình vẫn nhớ như in hôm đó vào ngày chủ nhật thứ 3 của tháng Năm. Một bác trung niên, mặt khá hiền hậu và trẻ, bấm chuông nhà Vi. Không đợi Vi chạy xuống mở cửa, lúc ấy mình đang xới đất cho mấy chậu cây cảnh ở sân. Mình chạy ra hỏi (hơi vô duyên). Mình bảo :
- Bác là ai ? Bác tìm ai ạ ?
- Cháu cho bác hỏi đây phải nhà Thi Tùng không ?
- Dạ phải nhưng chú Tùng và cô Thi không có nhà.
- À không, bác tìm con bé con cơ.
- Con bé nào hả bác ?
- Ừ, thế phải con gái Thi tên Vi không cháu ?
- Dạ phải. Nhưng bác tìm Vi làm gì ạ ? Cháu là… anh Vi ạ !
- Cháu anh em bên nhà cô Thi à.
- Vầng.
Hỏi nhiều quá nên phát bực luôn. Mình mới hơi cáu, hỏi thẳng :
- Thế cuối cùng bác tìm Vi có việc gì ạ ? Cô Thi nhờ cháu trông nom Vi nên có gì bác cứ bảo cháu
- À thế à may quá. Thế cô Thi gọi báo cho cháu là bác đến chưa ?
- Rồi ạ, nhưng mà cô không nói lý do bác đến là gì. Cô bảo cháu cứ hỏi bác. – Mình biết đéo gì đâu nhưng mà chả hiểu sao lúc ý mình lại nói dối thế nữa *3*
- Ừ, bác đến nói chuyện rồi đón Vi về nuôi.
Trời ơi, sao lại đón Vi về nuôi là nào ? Chả hiểu gì cả. Lúc ấy đầu óc mình choáng váng. Vi chạy xuống mở cửa. Mình suýt nữa lao vào đẩy em vô nhà. Giây phút ấy mình sợ bố đẻ của em còn hơn chú Tùng.
- Sao lại thế hả bác. Vi đâu phải trẻ mồ côi ?
- Con đấy hả Vi ?
Bác ấy không trả lời mình, mà nhìn Vi hỏi em. Vi có vẻ đã biết trước sự có mặt của người đàn ông này, nên em không sợ hãi hay bất ngờ gì. Em cứ lẳng lặng, cứ chấp nhận thôi. Còn mình thì chả hiểu gì cả. Hóa ra chuyện em sẽ bị bố đẻ đến đón đi em đã biết từ trước rồi. Mẹ em và em đã nói chuyện từ trước rồi. Nhưng em không hề cho mình biết. Mình nhớ tới hồi sinh nhật mình vào cuối tháng Tư. Em tự tay làm quà, làm bánh ngọt cho mình. Đêm sinh nhật em thủ thỉ rằng. ‘Nếu một ngày nào đó em rời xa nơi đây, thì Hoàng phải sống tốt thật tốt nhé !’. Lúc ấy mình đang lạc trong hạnh phúc và những ảo tưởng xa vời nên chẳng chú ý gì đến những tâm sự của Vi hết.
Vi xin phép mình rồi cùng người đàn ông lạ vào nhà nói chuyện. Đột nhiên mình nhận ra rằng dù có yêu một cô gái nhiều đến thế nào, mình cũng không thể hiểu hết cô ấy đến tận cùng. Sẽ có một ngày cô ấy làm những việc mà mình không thể đoán trước được. Mình ngơ ngác như một tên ngốc. Cảm giác y như lúc Vi cứ thân thiết với tên Chó Có Lát mà bơ mình. Nhưng vấn đề này hoàn toàn nghiêm túc hơn. Quyết định của em, suy nghĩ của em ra sao mình cũng không biết. Tự nhiên nhảy đâu ra một người bố đẻ đến tìm con gái. Mình có cảm giác ai đó vo tròn mình thành một viên đạn rồi kẹp vào súng chun bắn vút đi. Chới với…
Mình giận Vi. Tất nhiên! Mình cư xử trẻ con quá so với tuổi 21. Nhiều khi mình cũng thấy mình suy nghĩ như thằng trẻ ranh. Nhưng mình thực sự bực. Cứ thấy mình như con rối. Vi có chuyện gì tại sao không cho mình biết? Trong khi tất tần tật những cảm xúc, những nỗi buồn nhỏ như con dĩn mình cũng kể em nghe, nghe em khuyên nhủ, nghe em an ủi. Còn em thì sao? Em không nói với mình, đành vậy. Nhưng liệu em có im lặng với tất cả mọi người xung quanh? Em có thể tâm sự với Linh, hoặc hơn nữa, tâm sự với Nhật chẳng hạn. Mình quay cuồng trong những suy nghĩ vớ vẩn, những cơn ghen tuông vô lý.
Ngày thứ nhất giận nhau, mình không tắm, không thay sịp.
Ngày thứ hai giận nhau, mình không ăn, không cạo râu, không tắm tiếp.
Sau ba ngày không đưa em đi học. Em cũng im ỉm không thèm hỏi han gì mình. Càng ức!
Tối ngày thứ tư. Nghe thấy tiếng ceng ceng của những dây chuông gió nắp chai. Mình gạt bỏ hết mọi tự ái, trèo sang nhà em. Em vẫn ngồi lọt thỏm sau khung cửa sổ, đôi mắt buồn nhìn vào khoảng thênh thang trước mắt, tay cầm bút vô thức gõ vào những dây nắp chai. Nhìn thấy mình, đôi mắt em như lóe sáng. Em nhảy cẫng lên chạy ra. Hành động tự phát ấy khiến mình bật cười. Sau rồi em nhớ ra là hai đứa đang giận nhau. Mặt em nghiêm lại hỏi:
- Hoàng sang đây làm gì?
- Sang tát cho Vi một phát!
Nói xong mình làm luôn. Tát nhẹ vào má Vi một cái. Vi ôm má nhăn nhó rồi lao vào ôm chặt mình. Em ôm chặt lắm. Hai tay thắt lấy ngực mình gần như nghẹt thở.
- Hoàng như bị điên ý, sao đụng tí là Hoàng giận thế?
Mà sao… Hoàng hôi thế hả?
Ừ, bốn ngày không tắm không thay sịp sao chả hôi. Vi nhăn hết cả mũi lại rồi cấu mình. Mặc kệ, hôi gì thì hôi. Ngửi hơn năm nay rồi còn chê. Mình lại kéo Vi vào lòng rồi nạt em:
- Thế sao? Giờ có định kể chuyện cho anh nghe không?
- Thì có gì đâu. Bố muốn đón em về ở cùng ông. Vậy thôi.
Bố á? Sao nghe nó xa lạ thế. Sao nghe nó dễ dàng thế. Đồ bỏ đi rồi quay về nhặt lại là sao ? Mình gần như phát điên lên. Bố đã đéo giỏi kiềm chế cảm xúc mà sao có lắm chuyện khiến bố đau đầu thế. Mình muốn bóp cổ Vi lắc lắc đến khi em lè lưỡi chết tươi thì thôi. Sao em vô tâm vô tình đến như thế được ?
- Vi sẽ làm gì ? Vi sẽ làm gì ?
- Em về sống với gia đình bố chứ làm gì ?
- Trời ơi, anh không thể sống được nữa rồi. Anh đi chết đây.
- Mẹ em bắt em Hoàng ạ… Mẹ bảo về bố nuôi ăn học Đại học. Mẹ không nuôi được nữa…
gì thế này? Càng ngày càng ghét. Mình làm bộ đập đầu vào tường, nhưng thực tâm muốn đập mạnh 1 phát cho tóe máu ra, để cho Vi tỉnh ngộ. Cho Vi đừng có hành động bất chấp hậu quả như thế nữa. Đã biết bố Vi là người như nào đâu. Không phải nói chứ ức chế bỏ bà ra. Tự nhiên sống một mình sung sướng tự do không thích lại cứ thích sống với gia đình người khác. Tuy bố đẻ của em thật. Nhưng người ta có gia đình riêng. Có một vợ, một con gái. Mình không đồng ý, có chết cũng không đồng ý cho Vi chuyển về ở với bố đẻ. Không nói được Vi, mình thất vọng bỏ về nhà. Thôi thì mặc em. Muốn đi đâu thì đi. Kệ xác.
Bên mình những ngày buồn chán chỉ còn thằng Hưng. Nó vẫn thường vò rối hết đầu mình lên rồi chỉ cho mình những cái mình sai và đúng. Nó bảo : ‘Mày yêu Nhíp mà chẳng hiểu cho em nó tí nào. Có chắc chắn là Nhíp muốn đi không ? Hay vì một lí do nào đó ? Cái đéo gì chả có hai mặt. Tao nói thật chứ thấy Linh cứ lủi thủi một mình ở một cái nhà rộng như thế tao xót bục cả ruột ra ý. Ở thế chả mấy tự kỉ với tâm thần mà chết. Mày có lo được cho người mày yêu 24/24 không ? Thôi chấp nhận đi. Xa nhau một thời gian xem thế nào. Bố Vi muốn đền bù cho con gái thì để ổng thể hiện.’
Ừ, thì đành nghe vậy. Cứ như một cơn ác mộng quét qua và làm mình đổ mồ hôi ướt đậm lưng áo. Mỗi ngày tan học sớm, mình bảo Hưng đèo mình qua nhà bố đẻ Vi để mình nghe ngóng tình hình. Sau vài ngày tìm hiểu thì thu thập được mấy thông tin không được hay ho. Ngôi nhà em sắp chuyển đến ở nằm trong ngõ 90 của phố Chính Kinh. Nhà có người già – ông nội Vi – 80 tuổi. Quên chưa kể, bố em tên Hà, mẹ kế tên Hảo, còn em gái cùng cha khác mẹ em tên Vân. Mất mấy chục nghìn ngồi ăn bánh khoai mí cả trà đá cho bà bán hàng mới moi móc được một lô một lốc những sự thật khủng khiếp của gia đình này. Nào là bố chồng chửi con dâu, con dâu đánh bố chồng, vợ chửi chồng, chồng chán vợ, con cãi bố như chém chả, cãi mẹ như băm viên… Đùa chứ phát hốt luôn. Lại thêm lí do khiến mình phản đối kịch liệt chuyện Vi chuyển đến ngôi nhà ấy.
Về đến nhà, thấy cô Thi đang nói chuyện với Vi ở sân. Thái độ giữa hai người không được thân tình cho lắm. Có vẻ căng thẳng, Chán chả muốn quan tâm. Mình đi vào nhà thấy mẹ đang nằm xem Tivi. Mẹ bật volume to ầm ỹ cả nhà. Mình đang bực sẵn chuyện của Vi, bực lây sang cả chuyện dạo này mẹ hay đi chơi mà không quan tâm đến nhà cửa nên hơi sẵng giọng :
- Mẹ ! Mẹ bật loa tivi to thế ?
Mẹ mải ngồi tính toán sổ sách nên không nghe thấy. Trên tay mẹ có mấy con chữ số. Lạ! Mẹ mình vốn là người có trí nhớ siêu phàm. Thế mà không biết từ bao giờ mẹ đã phải ghi vội những dòng số lên tay để khỏi quên như thế kia. Mình càu nhàu về tiếng Tivi vài câu, câu thứ nhất, thứ hai, rồi thứ ba. Mẹ chẳng phản ứng gì. Bực quá. Mình lại gần và gắt mẹ. Mẹ giật nảy người rồi quay ra, trông mặt mẹ lúc ấy rất tội:
- Hở? Hoàng hả? Về bao giờ thế? Nãy giờ mẹ không nghe thấy!
=(( Là MẸ KHÔNG NGHE THẤY! Mình thần người lại, run rẩy, chân tay như nhũn hết ra. Lúc ấy mới nhớ, mẹ đã quá 40 rồi! Vậy mà có ngày nào mẹ thảnh thơi chưa nhỉ? Mình chỉ thấy mẹ đi hết con đường này đến con đường khác, mệt quá thì nằm nghỉ, rồi lại đi, chưa thấy mẹ giành ra một ngày, hay một giờ nào đó thôi, để đi mua sắm những gì mình thích, hay đi chăm sóc sức khỏe. Mẹ thường bảo mình nắn chân cho mẹ, thế là mẹ được nghỉ ngơi rồi.
Mẹ mình có đôi mắt nâu và buồn! Bà ngoại bảo mắt mẹ nhiều nước, có cười tươi đến mấy thì đôi mắt ấy vẫn không chịu nghe theo, vẫn cứ buồn đến dài dặc cả đường chân trời. Mẹ hay cười, vậy nỗi buồn, cất hết vào trong mắt, nên lúc nào cũng chực rơi ra ngoài. Mình không rõ trên đời có bao nhiêu người phụ nữ khổ, nhưng chừng ấy năm tháng, mình đứng đằng sau nét mặt tươi cười hiền hậu, biết rằng, mẹ là người phụ nữ đáng thương nhất trong cuộc đời mình. Từ ngày xưa trở lại, từ ngày xa vọng về . . . Mỗi khi mình ngồi nắn chân cho mẹ, mẹ nằm nhớ lại thời thơ ấu, mẹ mới rùng mình vì những lần suýt mất mạng. Mình bị cái bệnh hay mưa trong lòng, mỗi lần ngồi nghe mẹ kể lại chuyện thuở mẹ còn thơ, mình cười ngặt nghẽo nhưng thực lòng đã ngập đến cổ, cái gì không biết nhưng thấy nghèn nghẹn và khó thở. Mười mấy năm đầu đời theo bà ra ruộng, đến giờ mẹ mới thừa nhận rằng mẹ rất sợ con đỉa, rất sợ. “Nhưng không làm thì chết đói con ạ”. Mình không hiểu tại sao mẹ vẫn cười được.
Mẹ cười ngay cả khi đang rơi nước mắt. Những nỗi đau ngay từ khi mẹ còn nhỏ, không hiểu bằng cách nào, mẹ giấu đi được hết, lúc nào cũng lạc quan, nhìn đời bằng con mắt tĩnh thủy nhưng ko nhòe đi một li nào cả. Mẹ tự tô cho dòng thời gian của mình đủ thứ màu. Đó là màu xanh của những cánh đồng, màu vàng của mặt trời ở đằng đông, màu xám của những con đường, màu hồng trên gò má, màu đỏ của những giấy khen mà mỗi năm mình đều cố gắng nhận được, . .. màu nào cũng vui, duy có màu đen, mẹ cho rằng đó là màu đêm khi ngủ thôi, nên không tính. Mình đã từng có những khoảng thời gian màu xám, nhưng rồi tôi thấy mình vô lý, cuộc sống của mình so với cuộc đời của mẹ, quá khập khiễng cho một phép tính lớn hơn nhỏ hơn những buồn phiền đau khổ, vì cớ gì mình lại như vậy. Kể từ ngày hôm ấy, mình hiểu ra, mình phải cười, bằng nụ cười của mẹ. . .
Mình nhận ra rằng những đứa con không bao giờ yêu mẹ đủ được như lời chúng nói. Và càng thảm hại hơn, mình nhận ra mình là một đứa con tồi tệ. Mẹ đã đi được nửa đường đời, mỗi ngày lại xa mình thêm một chút, chỉ một chút đến nỗi dường như vô hình, nhưng mười, hai mươi năm, mình đã thấy nó hiện hình rõ ràng ra đấy. Mình rất sợ quay đầu nhìn lại những gì đã qua, nhưng hôm nay, bão lòng trong đã tràn ra ngoài, khi mình thấy những gì mình đã làm, và đã không làm. . .
Mỗi buổi sáng mẹ dậy sớm để mình được ăn cơm mẹ nấu trước khi đi học, bữa sáng có cả tình yêu của mẹ, vậy mà mình vẫn bỏ dở bát cơm khi dậy muộn, vẫn thỉnh thoảng làm cháy hay khê mặn bữa tối cuối ngày giành cho mẹ. Mẹ nếu ăn cơm nguội thì sẽ bị nghẹn, nhưng mình vẫn thường xuyên xao nhãng khi nấu, để rồi mẹ vừa ăn vừa uống nước. Nhưng mẹ vẫn cười tươi. Mẹ có thói quen từ những ngày nghèo khổ xưa kia, luôn chọn cho mình phần ngon nhất trên con cá, bỏ xương cẩn thận, vậy mà mình không nhớ nổi mình đã gắp thức ăn vào bát cho mẹ lần nào chưa.
Mỗi lần xa nhà, mẹ luôn là người gọi về cho mình trước, trở về, mình đã không biết mẹ mệt như thế nào, vẫn cười khì khì khi mẹ đặt vào tay bát cơm và nói “vắng mẹ có mấy ngày mà sắp chết đói rồi con ơi”. Mẹ vẫn canh cả đêm khi mình ốm, xoa dọc sống lưng và áp má vào trán mình. Mẹ ốm, bóp trán cho mẹ, mình thấy mồ hôi mẹ rịn ra hai bên thái dương ngay cả trong mùa đông, nhưng mẹ kêu mình ra ngoài cho mẹ ngủ, mình cũng tin và đi ra ngoài. Huhuhu… :’(
Mình chỉ biết cằn nhằn khi mẹ bỏ quả táo ra khỏi tủ lạnh vào một ngày oi bức, mình sợ chúng bị hỏng mà không hề để ý rằng mẹ không ăn lạnh được. Mình đã không ngẩng đầu lên khi mẹ đưa cho cốc nước mỗi tối khi tôi làm bài tập. Chỉ có một lần ngoảnh lại thấy ánh mắt đầy yêu thương kì vọng, mình chờ mẹ ra ngoài, không hiểu vì sao trang vở mờ hết chữ. Đã hơn một lần mình gắt lên, cãi lại khi mẹ hiểu lầm, không giải thích và bỏ đi. Mình đã không nghĩ rằng cả đêm đó mẹ không ngủ được, buồn vì “Tại sao không để cho mẹ hiểu con”. . .
Dạo gần đây mẹ luôn mở Ti vi rất lớn, mình khó chịu và tự hỏi tại sao mẹ lại thích ồn ào như vậy. Phải đến hôm nay mình mới nhận ra, những thứ mình còn thấy rõ ràng, thì mẹ đã không còn thấy rõ. Mình chỉ biết đặt ra câu hỏi, mà không biết rằng nếu để tâm một chút thì tất cả những câu hỏi đó phải được trả lời bởi một người con. Mình luôn đòi hỏi mẹ phải hiểu mình, nhưng mình đã hiểu mẹ được mấy phần hay là không gì cả? Mình là một đứa con hư, dù mẹ luôn ở trong tâm trí, trong trái tim mình, tràn ngập cả tâm hồn, đến mức tới bây giờ mình vẫn không thể cho ai bước chân vào nơi đã giành cho mẹ.
Mẹ rất hay mắng, nhưng một lần mẹ nói “Mẹ mệt quá rồi không có sức mắng mày nữa đâu”, mình mới biết không phải nghe những lời chê trách mới chính là nỗi đau. Chỉ có mẹ có thể làm mình khóc, nhưng trước mặt mẹ, mình thậm chí không dám trùng khóe mắt. Thiết bị an ninh
Có một lần từ rất lâu, bố còn ở nhà, bố say rượu, bố đánh mình. Mình khóc trước mặt mẹ, và mẹ đã không ngại ngần tấn công người làm mình đau, dù có bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần. Mẹ sống nhân hậu, vị tha và nhẫn nhịn, nhưng vì mình, mẹ có thể thay đổi con người trong phút chốc.
Và hôm nay, mình cũng lại chạy nhanh hết mức lên phòng, dù mẹ gọi sau lưng, để mẹ không thấy được phút mình yếu lòng. Mình thấy hận bản thân mình, mình thấy mình là lý do rút ngắn hạnh phúc hiếm hoi của mẹ, thật thà trong lúc này, những nỗi buồn Vi đem lại đã nhạt nhòa đi gần hết. Nó có gì đáng để buồn không? Khi em đã lớn, đã tự quyết định được cuộc sống của chính em. Mình chỉ muốn đâm nát cái sự vô tâm đáng chết trong trái tim mình thôi. Mình lại nghĩ đến những lời của mẹ mỗi khi thấy mình ủ ê: “Đừng làm sao con nhé, mẹ chỉ sống vì con thôi”. Mẹ sống vì mình, còn mình, sống vì mẹ được bao nhiêu phần? Phải nhìn thấy mẹ dụi đầu vào lòng bà ngoại mới biết mẹ cũng luôn cần có mẹ, phải hét lên thì mới biết mẹ đã không còn nghe rõ. Mình học hành hay thành công để mà làm gì khi mình còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo lớp học YÊU MẸ. Bão tố trong lòng xin hãy cuốn đi những lỗi lầm, những vô tâm mà trước nay đã đồng hành cùng mình, để mình có thể yêu mẹ, như mẹ đã yêu. . .
Rồi sẽ đến một ngày mẹ nhờ bạn xâu kim, rồi nhờ bạn đọc cho một tờ báo, đừng cắm đầu làm cho xong lần, hãy ngẩng lên, nhìn người mẹ của mình. Ánh mắt mẹ, ôm lấy bạn, nhưng trong đó, là nỗi niềm tâm sự giản đơn, mẹ cần chăm sóc. HÃY YÊU THƯƠNG KHI CÒN CÓ THỂ!!!

Đọc tiếp chương 3

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Truyện nhà nàng ở cạnh nhà tôi - Phần 2 chương 1

Chương 1

Sau một thời gian khá lâu của kì nghỉ Tết, mình và Vi lại lao đầu vào chuyện học hành, chìm trong những lo toan về một tương lai không xa. Mình vẫn thường nắm tay Vi đi bộ trên đường ra bến bus vào mỗi buổi sáng đi học. Chậm chậm thôi, đủ để em vừa đi vừa ngó nghiêng trên vỉa hè xem người ta có làm rớt nắp chai Cocacola hay Pepsi gì đó không. Vi có sở thích sưu tầm những nắp chai như thế, đem về bắt mình lấy đinh đâm thủng một lỗ ở rìa nắp rồi lấy dây xâu thành chuỗi dài. Em lúc nào cũng có những sở thích lạ lạ vậy đó. Những chuỗi dây nắp chai được em buộc chi chít ở cửa sổ. Em gọi đó là chuông gió nắp chai ^_^. Thỉnh thoảng ngồi trong phòng, mình lại nghe thấy tiếng gió thổi tung nắp chai chạm vào nhau kêu coong coong. Hoặc là do em ngồi học buồn, em lấy thước và bút với tay lên gõ vào những sợi dây nắp chai như chơi đàn Tơ nưng. Mỗi lần như thế, mình biết em buồn!!!Lâu lâu mình không gọi điện thăm bố. Không biết bố và cô Thi thế nào. Nhưng để ý em mình hiểu được, em bé bỏng và đáng thương biết bao. Có khi cả tháng mẹ em không gọi điện hỏi thăm em lấy một lần. Tiền sinh hoạt của em cứ được gửi vào thẻ ATM đều đặn như một nghĩa vụ của sếp trả lương cho nhân viên theo định kỳ. Thi thoảng trèo sang nhà Vi, mình ngó em lủi thủi một mình nấu cơm. Em thường chỉ nấu 2 món, rồi đơm cơm ra 2 bát tô, trộn thức ăn lung tung phèng lên, em một bát Ki một bát. Rồi em ngồi bệt xuống đất ăn cùng Ki luôn. Vừa ăn em vừa nói chuyện cùng Ki cho nhà đỡ hiu quạnh. Mỗi lần như thế, mình đứng ở cầu thang, mũi mình cay lắm. Muốn ngày nào cũng sang măm với em nhưng không được. Mình còn mẹ. Mẹ cũng chỉ có mình. Mình sang với em thì ai chăm mẹ đây?
Mình đền bù cho Vi bằng nhiều cách. Thi thoảng nghe tiếng chuông gió nắp chai, mình lại ra ban công ngó sang chọc em cười. Trong trái tim mình luôn ghi đậm hình ảnh của em những lúc ấy. Em ngồi lọt thỏm sau khung cửa sổ, mắt ngước lên nhìn vô định vào những dây nắp chai mình làm cho em, tay em cầm bút gõ vào đó vô thức, rồi em nhìn thấy mình, em cười! Nụ cười ấy mình sẵn sàng đánh đổi cả phần đời còn lại để giữ gìn nó một cách trọn vẹn. Em nhảy cẫng lên lao ra ban công nhìn mình, chúm chím chờ đợi. Thằng Hưng quen một thằng quê trên Lào Cai gần cửa khẩu. Thằng đó hay được người nhà gửi cho bánh kẹo bên nước ngoài tuôn về. Nhiều loại kẹo hình dạng dễ thương lắm. Hưng vẫn hay cho mình vì mình bảo thích ăn kẹo kiểu thế. Nói là thích thôi, chứ mình để dành cho Vi. Em lớn rồi mà đôi khi vẫn trẻ con. Mình chìa cho em cái kẹo, em đưa hai tay xin như bé lớp Mầm nhận phiếu bé ngoan từ cô giáo. Rồi chúng mình ngồi trên thành ban công giữa nhà, dựa lưng vào nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện vui ở lớp.
- Em không thích học Toán chút nào Hoàng ạ!
- Thế Vi thích học gì?
- Em thích học Thể Dục, vì giờ thể dục em được chạy nhảy khắp nơi.
- Ngộ! Con gái mà chạy nhảy nhiều sẽ bị to chân đấy. Rồi chân Vi sẽ bè ra như cái nồi.
- Thật á? – Vi tháo ngay dép giơ hai bàn chân xinh ra ngắm nghía – Có thật không vậy?
- Thật! – Mình cố nhịn cười
- Hoàng lừa em, Hoàng đểu lắm! Hoàng đểu!!!!
Những cuộc nói chuyện ngoài ban công mỗi lần chỉ một lát thôi. Rồi em lại phải vào học bài. Mình thì bận rộn với những đề cương ôn thi cho đến tận đêm. Vi luôn là người đi ngủ trước mình. Mình hay ra ban công, nhìn khung cửa sổ đã tắt đèn và đóng cửa, thầm chúc em ngủ ngon và đừng mơ ác mộng. Thương em lắm! Thiên thần bé nhỏ! Đừng thấy cô đơn giữa ngôi nhà trống trải, vì đơn giản có anh ở bên em. Chỉ cách nhau một bức tường mà thôi!
Mình cũng bắt đầu chấp nhận những thay đổi tích cực từ mẹ. Mẹ ăn diện hơn, chăm trang điểm hơn và chú ý đến kiểu tóc nhiều hơn. Vui thì có vui, nhưng vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng khi mẹ “có việc về muộn, con ăn cơm trước” hay “trưa mẹ không về, con nhớ nấu cơm ăn”. Đôi khi mình đi học về muộn, thấy mẹ cặm cụi đứng bếp nấu cơm, mình nhẹ nhàng đặt cặp sách xuống bàn rồi đến ôm vai mẹ. Mẹ giật mình cầm đũa gõ đầu mình mấy cái. Mình luôn muốn nói cho mẹ nghe tâm sự của mình. Những mong muốn từ sâu trong trái tim. Ước gì mình có đủ dũng khí để cầm tay mẹ một lần. Bảo rằng: “Nếu có ai đó có đủ yêu thương làm bàn tay này ấm hơn, thì mẹ hãy giữ lấy người đó nha mẹ! Mẹ đừng nghĩ cho con nhiều nữa! Con đã lớn rồi!”. Nhưng không được! Có lẽ mình vẫn còn chút trẻ con, còn chút ích kỉ mà muốn giữ mẹ làm tài sản riêng.
Vì ở một mình, nên Vi rất hay kiếm trò nghịch phá. Có lần trèo sang, đi xuống cầu thang mà thấy em với Ki đang đuổi nhau quanh nhà. Em mặc quần short ngắn và áo đá bóng của mình, buộc túm lên gần ngực hở hết cả rốn, tay cầm chổi lau nhà, nhúng nhúng vào chậu nước cho tung bọt lên rồi hất khắp nơi. Chơi xà phòng với chổi chán thì em với Ki bật nhạc sàn rồi cùng nhau …múa. Cho đến khi mình cười sặc sụa ở cầu thang Vi mới giật mình quay ra hét.
- Hoàng đểu kia sang bao giờ mà em không biết thế?
- Sang từ lúc em ngoáy mông ý
- AAAA, anh nhắm mắt lại đi.
- Nhìn thấy hết rồi, thấy cái rún lồi đầy ghét của Vi rồi.
Vi lao ra chỗ mình, đè ngay mình xuống, lột áo mình lên bắt mình cho Vi xem rún trả đũa mới chịu tha. Sau đó em bắt mình lau nhà dọn nhà cho em để em ngồi vừa xem Tivi vừa ăn táo. Hic.
Mình luôn chiều Vi hết sức. Thương em thiếu tình thương gia đình. Và cũng bởi mình tự thấy con gái vốn nhỏ bé và yếu ớt, đi ra xã hội bị xã hội đè đầu cưỡi cổ nhiều rồi, nên về nhà có cho con gái đè đầu cưỡi cổ mình một chút cho xả ức cũng không sao. Chỉ cần không hư quá là được. ^.^ . Vi cũng biết điều đó nên em ngoan lắm. Chẳng bao giờ em gây sự quá đáng với mình. Em có gây sự mình cũng bỏ qua mà dỗ dành, bởi ngoài mình ra, em có còn chỗ dựa nào nữa đâu.
Mật độ mẹ ra ngoài chơi buổi tối ngày càng nhiều. Mình vẫn hay nhắn tin cổ vũ mẹ cho mẹ tự tin hơn kiểu “mẹ con hôm nay xinh lắm nhé!” hay “hôm nay mẹ mặc bộ váy đẹp đấy”, hoặc “mẹ cuốn tóc thành lọn đẹp đó nha”. Mình vẫn không quên nhắc mẹ nhớ giữ ấm và phải ăn no, không được ăn nhiều đồ có mỡ và ngọt gây hại cho người trung tuổi. Còn mình thì về nhà sớm, rẽ qua chợ mua đồ ăn tươi rồi trèo sang nấu cho Vi trước lúc em đi học về. Vi hay giở trò quậy phá, về nhà thấy mình là cầm chổi bắt mình giơ tay để em dắt lên công an vì tội đột nhập. Mỗi lần như thế mình lại giả bộ giơ tay lên trời xin xỏ.
- Cháu xin cô Vi tha cho cháu một lần trót dại. Từ lần sau mò sang ăn trộm cháu sẽ cố gắng vơ vét và tẩu thoát trước lúc cô về. :v
Em lại cười, người gì mà dễ cười không à. Chọc có một tí thôi là cứ lăn lóc ra đó. Vi cất cặp sách rồi vào tranh việc. Vi biết mình thương Vi, Vi hay nạt:
- Ứ cho Hoàng thương nhiều đâu! Hoàng thương em ít thôi!
- Ứ nghe làm gì được?
- Không nghe đuổi ra đường luôn!
Mình thích ôm Vi lúc Vi nấu ăn, nhìn bàn tay bé xíu cầm đôi đũa đảo đảo quanh chảo mà thấy buồn cười. Mình và Vi ăn cơm xong chạy ra đường chơi bóng đá với Ki chán mới về học bài. Cứ nhìn cái gốc cây xà cừ ngoài cổng là mình nhớ đến cái vụ sang nhà Vi đòi đèn tích điện rồi bị Vi đánh cho sưng mũi. Nhớ lại mà cảm giác như mọi chuyện như mới xảy ra hôm qua. Nhỏ hàng xóm mới tát mình hôm qua, mới gây chiến hôm qua, mới rút quần đùi của mình rồi nhét xuống ống nước hôm qua.
- Hoàng lại thế rùi nè!
- Sao cơ?
- Hoàng cứ nhìn gốc cây rồi đứng đờ người như thế người đi đường người ta tưởng Hoàng điên luôn á.
- Hí hí, Vi điên!
- Ơ, Hoàng bị dở à?
- Không, Vi bị điên mà.Vi không tin à ?
- Hoàng bị khùng thì có, Hoàng bị thần kinh
- Trật tự đi không người ta nói cả 2 lũ điên giờ, đứng dịch vào đây anh ôm nào.
- Không, không ôm người điên đâu ! Máy chấm công
Vi nói vậy chứ mình biết Vi cũng nhớ da diết những kỉ niệm của ngày mới quen lắm. Em cũng cứ đứng dụi đầu vào ngực mình rồi cùng nhìn vào gốc cây như mình thôi. @.@
Buổi sáng mình và Vi vẫn thường đợi nhau đi học. Mình bảo mình chở đi bằng xe máy nhưng Vi nhất định đi bus để trên đường đi bộ Vi còn nhặt nắp chai.
Đi bus thì gặp lắm thứ kinh khủng lắm. Sáng sớm đi ít người không sao. Chiều về mới sợ. Chen chúc, móc túi. Có lần Vi bị một thằng sờ mông mà không làm gì được vì xe quá đông nên không biết chính xác thằng nào sờ em. Điên lộn cả tiết. Còn có thằng trộm láo tới mức nó móc túi sách của Vi lấy điện thoại, túm được tay nó rồi, nó quay lại nhe răng cười bảo : ‘‘Tao bị AIDS giai đoạn cuối, mày không bỏ ra tao xiên cho phát chết queo giờ’’. Bó chym luôn ! Lúc ấy chỉ biết thả tay cho nó chạy chứ làm được gì nữa. Ngậm ngùi trong cay đắng. Từ vụ ấy mình nhất quyết đưa em đi học bằng xe máy. Chứ ngày nào cũng đối mặt với cái lũ dê xồm bóp zú sờ mông vẹo hông vuốt má với cả trộm cắp móc túi siđa thì mình bục tim mà chết mất.
Chiều về đi qua chợ lòng vòng mấy hàng bia nhặt chục cái nắp chai đem về cho em đỡ nhõng nhẽo. Chỉ vì mấy cái nắp chai thôi mà cứ hành mình suốt. Ngày đi nhặt rồi đủ nắp thì lại lấy đinh với búa đục lỗ xâu dây. Bắt tội mình đủ thứ. Mà không biết em định xâu dây nắp chai cho đến bao giờ. Nhiều lúc chỉ muốn túm đống dây đi bán sắt vụn lấy tiền mua quần đùi. Thi thoảng ngồi nghĩ thấy sợ. Mình thắc mắc không biết có phải cứ thui thủi một mình nên em mắc chứng tự kỉ không, chứ cứ nhìn cảnh em ngồi góc nhà lựa nắp chai rồi đục đục xâu xâu xong lấy bút gõ keng keng thấy ghê ghê. Nhiều đêm mình còn mơ thấy cảnh em đội nón, răng sún, mũi nhọn như phù thủy, ngồi gõ nắp chai mà sáng dậy toát cả mồ hôi. Nhưng nhìn những dây nắp chai em sơn đủ các màu treo cửa sổ cũng thấy hay hay. *_*
Yêu Vi, những thói quen sinh hoạt của mình thay đổi đã đành, ngay cả những cử chỉ nhỏ cũng vì em mà thay đổi theo. Trước kia chưa có bạn gái, cũng không bạn bè tụ tập nhiều, cái điện thoại của mình chỉ để mẹ liên lạc, báo thức, xem giờ nên đi ngủ mình vẫn vứt chỏng chơ ngoài bàn học. Giờ đây yêu em, tay mình cũng nào cũng giữ điện thoại khư khư. Đi ngủ mình vẫn nắm chặt điện thoại trong tay và đặt lên ngực, chỉ lo đêm em có chuyện nhắn tin cho mình mà mình không biết. Mọi người không biết cảm giác một người con gái sống trong một ngôi nhà ba tầng to và rộng nó có nhiều thứ đáng lo như thế nào đâu. Vi lại nhát ma nữa, nhà vệ sinh ngay trong phòng mà có đêm em nín nhịn cho tới sáng mặt trời mọc mới dám đi giải quyết, còn nếu bức quá không thể nhịn được thì em phải gọi mình sang trông phòng, bật điện tưng bừng, bắt mình phải hát bài ‘Bức thư tình đầu tiên’ cho đến khi em vệ sinh xong mới được đi về. *3* . Có đêm mình sang, vừa ngồi hát vừa ngủ gật, em bị đau bụng mãi không thấy ra, mình thì cứ nghêu ngao câu hát đến lệch lạc cả nhạc, sai cả lời : ‘‘Và anhhhhhhhh… Sẽ là người đàn ông cụa đời emmmmm. Anh đá mơ về, ngôi nhà và những đứa trẻ. Vì yêu em, ngày mai anh sẽ vững bước trên con đường dài. Em có nghe ? Mùa đông như ngọn đèn vàng…. Anh nhớ emmmmm. Anh nhớ ẻm emmmmmm…. Hát mãi không thấy Vi ra, mình mệt quá trèo lên giường ngủ luôn. Sáng dậy mơ màng, thấy mình đang nằm ôm em, em chui vào lòng mình ngủ ngoan như mèo con. Cảm giác ấm áp khi yêu chẳng có ngôn từ nào miêu tả được nhiều. Em trao tặng cho mình biết bao nhiêu điều đặc biệt. Yêu thương, ấm áp, niềm tin, cố gắng, mục đích sống tốt hơn… Và nhất là mình thấy mình to lớn, mạnh mẽ và trưởng thành lên rất nhiều khi mình chăm lo che chở được cho em – thiên thần nhỏ ! Khoảng thời gian ấy, những cảm xúc tinh khôi và trong trẻo ấy, mình tự hứa sẽ ghi nhớ mãi trong tim, để sau này mình sẽ thủ thỉ cho những đứa con của mình nghe, rằng mẹ yêu của con đã tặng bố những món quà đặc biệt như thế nào, rằng bố đã yêu mẹ con nhiều ra sao. Nhưng sẽ vẫn nghiêm khắc với chúng nó. ‘‘Bố chỉ kể thế thôi, chứ cấm đứa nào yêu sớm. Phải học hành cho có tương lai. Đứa nào không nghe lời bố đấm phát chết luôn!

Đọc tiếp chương 2

Truyện nhà nàng ở cạnh nhà tôi - Phần 1 chương cuối

Chương cuối phần 1


Sáng hôm sau mình bị tỉnh giấc sớm. Chắc do nằm đất ngủ không quen. Nằm ngắm em trong cái ánh sáng mờ mờ khi mặt trời chưa mọc. Thi thoảng lại chọc chọc ngón tay trỏ vào hai má phúng phính của em. Không biết có phải được mình ôm không mà khuôn mặt em lúc ngủ trông bình yên như tượng Phật. ^..^
Đắp chăn kín cổ cho em rồi trèo về nhà. Hôm nay bà về chuyến xe sáng sớm nên chắc bà dậy rồi. Chán quá. Em còn chưa được chơi với bà ngày nào. Rón rén bước xuống cầu thang xem. Mình đoán trúng phóc. Bà dậy sửa soạn quần áo rồi nấu xôi thơm lừng cả nhà. Mẹ cũng dậy cùng bà làm bữa. Ước gì có lí do gì nịnh bà ở đây với hai mẹ con nhỉ. Hai mẹ con mình cũng cô đơn lắm chứ. Từ ngày bà lặn lội xuống thăm gia đình mình, mẹ tối tối không còn phải lủi thủi ra ra vào vào, mình sáng sáng không phải chán nản nhai mấy miếng bánh mì khô như rơm mà lúc nào cũng được bà nấu cho bát xôi hay nồi cháo. Nay bà về không biết mẹ con mình sẽ thế nào. Lại quay lại cái quỹ đạo cũ à. Lại tối tối lủi thủi sáng sáng chán nản à. =(
Cả nhà ăn sáng trong im lặng. Buồn thấy mồ. Bà cứ gắp thịt cho mình đầy bát bắt mình ăn cho béo. Thi thoảng bà quay đi mình lại nhanh tay nhón miếng thịt vào bát cho bà. Mẹ có vẻ trầm. Chẳng nói chuyện như mọi ngày. Ăn xong mẹ phải đi làm luôn nên mình đưa bà ra xe. Mẹ với bà nắm tay nhau rơm rớm nước mắt làm mình ngại quá phải tránh vào trong.
Tiễn mẹ ra cổng thì bà quay vào. Yêu cái lưng khòng khòng của bà thế. Bà móm mém nhìn mình cười rồi vào góc bếp lục lục vài thứ.
- Bà ơi bà tìm gì thế ạ?
- Bà tìm mấy cái túi bóng. Hôm trước bà đi xe say quá nên nôn tứ tung bị người ta chửi.
Ôi… Hic…. Mình thấy sống mũi cay cay. Bà không ngồi được xe máy chứ không mình đã bế bà lên xe phóng về quê rồi. Tưởng tượng ra cảnh bà ngồi mệt mỏi trên xe rồi xuống xe đi còng lưng 1km mới về đến nhà mà mình không kìm được. Quệt nước mắt ngang mặt ôm lấy bà, dụi mắt vào vai áo bà.
- Bà ơi bà ở lại chơi với Hoàng Cu Khỉ đi.
- Tiên sư mi để bà về quê rồi thỉnh thoảng về thăm bà với. Chớ bà không về thì… ông nội mi buồn lắm!
Hóa ra là vậy. Bà sợ bàn thờ ông lạnh lẽo cô đơn. Ông khổ quá. Sao ông nỡ bỏ bà đi trước để bà lủi thủi một mình bao năm qua. Bà cầm vạt áo chấm chấm nước mắt rồi nắn chân tay mình một hồi.
- Thôi đi mau không lỡ xe của bà.
Đỡ bà lên xe, mình đi thật chậm qua từng con đường. Bà thi thoảng lại cấu sườn mình một cái rồi chỉ cho mình xem những thứ hay hay bà thấy trên đường. Mình lại cười cùng bà rồi kể cho bà nghe những thứ ấy từ đâu mà có, có từ bao giờ. Giống như mình đang kể chuyện cổ tích – à không – hiện đại cho bà nghe ấy.
Bà bắt một chuyến xe sớm từ Mỹ Đình. Đắt bà lên xe, bà còn đứng dặn dò mình một hồi làm ông lái xe gắt gỏng vài câu. Mình chẳng đứng được lâu vì sợ bảo vệ bắt xe. Phóng ra ngoài đường đứng vỉa hè đợi nhìn bà lần nữa. Bà lọt thỏm trong ô cửa sổ, mõm mém cười, tay vẫy vẫy mình quay về. Nhất định thi xong sẽ về thăm bà thật lâu, đền cho bà những tháng ngày lủi thủi.
Em đứng đón mình ở đầu ngõ. Trên tay em còn cầm bao nhiêu là thức ăn.
- Sao Vi biết anh về mà đón?
- Em thần giao cách cảm
- Hư. Hóm lắm nhé
- Về đi anh. Nay bố Tùng nấu cơm cho bọn mình ăn.
- Hả?
Em cười rồi kéo mình về nhà. Ghê chết lên được. Mình vẫn hoang mang chưa tin vào những gì em nói. Dắt xe vào trong sân, thấy chú Tùng đang lúi húi rửa nồi trong bếp. Linh với Hưng thì ngồi bàn ăn nói chuyện. Em kéo mình vào nhà làm cùng mọi người. Mình hơi rụt rè vì có vẻ sợ sợ. Tốt nhất đề phòng một chút vẫn hơn. Ở đời vẫn lắm thể loại hổ báo cáo chồn lắm.
Em lôi ra đủ thứ thịt thà cá mú ra cho bố em làm. Ờ, ngày xưa cũng thấy chú này hay làm bữa. Mình vừa nhặt rau vừa ngó ngó thế thủ. Thằng Hưng thấy thế vỗ độp cái vào vài mình.
- Thả lỏng đi. Tao kiểm nghiệm rồi. Không có gì nguy hiểm đâu
- Ai biết
 Mày với Vi còn phải giải quyết nhiều chuyện đấy.
- Chuyện gì?
- Đoán thế thôi. Cứ từ từ tận hưởng
- Mày dở à?
- Ô thằng này. Thích đổ máu không?
Nói xong thằng chó nó thò tay xuống bóp mình luôn. Đau thấy sao thấy trăng. Mất dậy. Ngồi xuống ghế mãi mới trở lại trạng thái bình thường được. Bữa com dọn ra nhanh chóng. Lạ thật. Cả 4 đứa đều bỏ học mà không có đứa nào thể hiện một tí áy náy nào. Chú Tùng ngồi đầu nồi xới cơm mới hốt. Báo hại mình vừa ăn vừa run. Cả nhà tíu tít nói chuyện, em với Linh thì nói chuyện trường lớp, thằng Hưng và chú Tùng thì nói chuyện xã hội. Cuối cùng mình bị thừa ra. Ngồi cắm cúi ăn cho xong bữa.
Trốn lên ban công ngồi một mình. Mình thấy lòng trống trải ghê gớm. Không hiểu sao gần đây hay xuất hiện những trạng thái không tên ùa về hành hạ mình. Đôi khi mình ước quay trở lại thời gian cách đây nửa năm. Khi mình chỉ biết vùi đầu vào sách vở và game online. Không bạn bè chè chén gái gú gì hết. Cuộc sống đơn giản như đã chết. Không mục đích lí tưởng. Chẳng suy nghĩ mệt đầu. Dứt vài lá tường vi vò vò trong tay. Tường vi đang chuẩn bị nở hồng rực cả giàn rồi.
Em đến bên mình nhẹ nhàng làm mình giật bắn. Em đưa mình một quả táo. Nhưng lúc này mình cũng chẳng muốn ăn. Muốn hỏi em về những gì đang xảy ra mà cứ im lặng. Để em tự tâm sự thì hơn.
- Chiều em phải đi gặp mẹ Hoàng ạ!
- Ừ…
- Mẹ em đã làm nhiều điều sai lầm rồi
- Ừ…
- Hoàng biết không? Mẹ thuê người đánh bố Tùng đấy
Mình choáng quá, nhưng vẫn cố bình thản ừ hữ cho qua. Thuê đánh cái gì. Thuê giết thì có. Mình mà như ông Tùng mình đi kiện cho bả chết.
- Chỉ tại mẹ dồn bố vào chân tường nên bố mới hành động mất kiểm soát như thế. Em chưa bao giờ hiểu mẹ làm thế để làm gì. Nhưng em sẽ gặp mẹ để thương lượng một vài thứ. Mẹ từ em cũng được.
- Ừ… Vi cứ làm những gì Vi thấy đúng.
- Hoàng sẽ ở bên em nhé. Hoàng đừng bỏ rơi em.
- Sao anh lại bỏ Vi được. Nhưng mà… anh thấy em không sống với bố được đâu.
- Em đòi mẹ giấy tờ xe với nhà của bố. Rồi để bố đi chứ. Em đâu phải con gái bố mà giữ bố lại.
- Ừ. Giữ bố Tùng của Vi lại thì anh bị bệnh tim mà chết mất
- Hoàng đừng thế nữa mà. Bố Tùng rất thương em
- Ừ…
- Em cũng chẳng biết nói thế nào nữa. Thôi kệ đi Hoàng ạ. Đến đâu thì đến. Em cũng còn gì để mà mất nữa đâu.
- Vi nói gì thế? Thế còn anh?
Em cười, cấu cấu má mình. Sẵn đang chán nản. Em lại làm mình cảm thấy hụt hẫng khó tả. Em như một cơn gió. Mà gió thì có đứng yên một chỗ bao giờ.
Mình về nhà nằm vật xuống giường. Cố gắng chìm vào giấc ngủ, cố gắng lạc vào một giấc mơ nào đấy mà không được. Cầm điện thoại mà không biết gọi cho ai. Chả hiểu sao mình lại rơi vào trạng thái cảm xúc lẫn lộn thế này. Cuối cùng mình ấn số bố.
- Hoàng à? Bố đang định gọi cho con
- Có việc gì hả bố
- Chiều con đến chỗ bố đi. Bố muốn con gặp một người.
- Ai vậy bố?
Hỏi thế thôi chứ mình thừa biết bố định giới thiệu ai rồi. Hẹn bố xong mình nằm nghỉ một lát. Nhắn tin bảo đưa em đi gặp mẹ thì em không nói không cần. Buồn thật. Chỉ mong chóng qua những thứ rắc rối này. Để mình và em bên nhau mà không cần phải lo nghĩ buồn phiền gì cả.
Mình sang nhà bố lúc 4h chiều. Vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ. Đến nhà bố bấm chuông gọi. Nhìn qua khe cửa vào trong sân đã thấy bố nuôi thêm một con cún Nhật. Chắc người phụ nữ sống cùng nuôi chứ bố chẳng bao giờ nuôi cái con chó thắt nơ ở cổ thế kia đâu.
Bố cười tươi lắm. Khác hẳn mình. Lết vào phòng khách nhà bố. Chẳng muốn ăn uống gì. Chỉ muốn xem mặt cái người bố muốn giới thiệu thôi.
- Hoàng hôm nay không đi học à?
- Con không!
- Sao thế con? Nhìn bơ phờ thế?
- Không ạ!
Bố hỏi gì trả lời nấy. Mình không đủ bình tĩnh đợi thêm.
- Bố muốn con gặp ai?
- Đợi bố lát nhé.
Bố đi lên phòng một lúc. Mình ra sân ngồi chơi với con cún. Tưởng tượng cái hồi bố và mẹ mới quen, rồi tỏ tình, rồi cầu hôn, rồi hứa hẹn. Xong sinh ra mình, xong cãi cọ, xong bỏ đi. Tình yêu cũng có là gì đâu khi lòng tự trọng bị tổn thương và sự ích kỉ vượt xa tầm với.
Bố xuống. Mình và người phụ nữ của bố nhìn nhau trong chốc lát. Cũng đủ để trong lòng hai người phát sinh đủ thứ cảm xúc. Đời nhiều khi hài hước thật. Trời cho trò chơi. Trêu ngươi quá đáng.
- Đây là người bố muốn con gặp!
- Con hiểu!
- Hai người làm quen đi! Đây là
- Cô Thi ?
- Ơ. Sao con… ?
- Khi tìm hiểu một người phụ nữ, ngoài nhan sắc ra bố không tìm hiểu gì thêm à ?
- Ý con là… ?
- Cũng không cần biết quá khứ của người ấy à ?
- ….
Mình giận dữ đến nỗi cũng chẳng cần biết bố có tổn thương hay không. Bố khiến bao nhiêu thứ sụp đổ trong mình. Vỡ vụn không thương tiếc.
- Một người phụ nữ quan hệ bất chính rồi sinh ra một đứa con không phải của chồng
- …
- Một người phụ nữ bỏ mặc con mình để chạy theo hạnh phúc mới
- …
- Cướp đoạt tài sản của người khác mà không thấy xấu hổ. Khi bị đòi lại thì thuê người giết chết.
- Hoàng ! Con nói gì thế ?
- À không. Loại người này thì không thể gọi là phụ nữ được.
Cái loại đàn bà này còn không xứng được gọi là người thì đúng hơn. Mình không hiểu sao người mình thương yêu lại được sinh ra bởi cái thể thống này. Mà bây giờ điều khiến mình hoang mang nhất, Vi là con gái của ai. Không thể là của bố được. Bố mới chỉ quen cô ta cách đây không lâu.
- Bố có biết con gái cô Thi là ai không? Không khéo hai người sẽ bất ngờ lắm đấy.
- Em còn có con gái à?
- Em định giới thiệu nó cho anh chiều nay.
Nhảm nhí. Vớ vẩn. Cô ta không thấy một tí gì xấu hổ cả
- Chứ không phải định dối trá đến phút cuối cùng à ?
- Hoàng ơi. Hôm nay hình như con có uống rượu.
- Con chẳng uống gì cả. Bố muốn kiểm chứng thì tự bố làm đi. Con về.
- Hoàng ơi. Từ từ đã !
Mình chạy ra phòng khách. Nhận ra trong nhà từ nãy đến giờ không chỉ có ba người. Choáng váng hơn là người khách thứ tư không ai khác chính là em.
- Vi à ! Em đến từ bao giờ thế ?
- Hoàng đừng nói gì nữa.
- Anh…
- Đừng nói nữa !
Im lặng. Em đi qua mình vào phía trong nhà. Lạnh lùng đến trước mặt mẹ em.
- Mẹ đưa giấy tờ cho con để con về !
Tất cả mọi chuyện diễn ra trong vòng chưa đến 15 phút. Mọi hạnh phúc ảo tưởng của bố cũng tan theo nước mắt. Chẳng biết trách ai. Chỉ trách bố chọn nhầm người. Mình đợi em ở cổng. Em bước ra, lên xe về cùng mình, không nói một câu nào hết. Mình đèo em về trong im lặng, giữa hàng ngàn hàng vạn tiếng ầm ỹ của thành phố lúc tan tầm.
Mình vốn không tin vào sự sắp đặt của số phận, không tin vào những câu chuyện hoang đường. Vậy mà giờ đây chẳng có cách nào để chối bỏ, khi mình trở thành nhân vật chính trong câu chuyện hoang đường ấy.
Em nói lời chia tay vào ngày hôm sau. Mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi một kết cục chẳng mấy tốt đẹp. Nhìn em khóc bên những nhánh tường vi, tim mình như bị cắt lần lượt từ tâm nhĩ đến tâm thất. Máu trong tim xối ngược chảy xuôi, đau đớn đến từng tế bào. Không nói từ chối cũng không đồng ý. Mình kéo em vào lòng. Tìm môi em trong nửa phần tủi hận, nửa phần giận dữ. Điều duy nhất trong lúc này mình muốn là chiếm lấy cơ thể em, làm mọi cách để em hiểu rằng mình yêu em và sợ mất em như thế nào. Môi em nóng ấm trượt qua môi mình ướt át. Mình bị em đẩy ra, sẵn sàng chờ đợi một cái tát nảy lửa. Nhưng không gì cả. Em về phòng và đóng rầm cửa lại. Bỏ mặc mình một mình bên giàn tường vi. Gió đêm thốc lạnh đến thấu xương.
Mình trải qua những ngày tháng khủng khiếp nhất của tuổi trưởng thành. Ngôi nhà vốn đã trầm lại càng lặng hơn. Mẹ ít nói và bù đầu vào công việc. Mình đi học về cũng chỉ cố nuốt vài miếng cơm rồi gục đầu vào sách vở. Thỉnh thoảng vẫn thấy Chó Có Lát chở em về nhà. Biết là bạn bè chứ chẳng phải hẹn hò gì những vẫn thấy buồn. Có hôm lên phơi quần áo nhìn thấy em ngồi đung đưa chân rồi hát. Đứng ngắm em trong im lặng mà trái tim muốn khóc một trận cho thỏa lòng. Ba con mèo cứ lớn dần trong sự chăm sóc của mình. Nghe nó ngheo nghéo vang nhà lúc đói cũng bớt hiu quạnh hơn.
Bố gọi điện khi mình vừa tan giờ học. Nghe giọng bố vẫn điềm đạm như bình thường.
- Con xin lỗi về chuyện hôm trước
- Không sao. Có gì đâu. Bố cũng hiểu ra nhiều thứ.
- Bố với cô Thi sao rồi?
- Ổn con ạ. Dù gì thì bố cũng không phải là người bị phân tâm bởi quá khứ hay tương lai.
- Dạ!
- Còn con mới Vi?
- Nếu bố lấy con Thi thì con với Vi chẳng hóa là anh em một nhà, bố còn hỏi gì nữa.
- À. Thật ra thì bố nghĩ sống ở thời này thì không nên để những quy tắc chuẩn mực đè ép mình quá đáng.
- Dạ
- Bố cũng không định kết hôn lần nữa đâu. Mọi thứ chỉ đẹp khi yêu thôi.
Nói với bố thêm vài câu rồi cụp máy. Bố vui là được rồi. Chỉ mong cô Thi đừng sinh thêm đứa trẻ nào nữa. Là con của cô ta thì chỉ khổ thôi.
- Hoàng dạo này gầy quá! Mẹ nấu cơm không ngon à?
- Không phải đâu mẹ. Chắc do tiêu hóa. Hôm nay mẹ ăn đi nhé. Đêm con ăn sau.
- Dọn ra rồi còn gì nữa.
- Mẹ ăn đi. Con mệt lắm mẹ à !
Lên phòng đóng cửa lại. Nghĩ đến cảnh mẹ ngồi ăn một mình cũng muốn ứa nước mắt. Nửa đêm mẹ gõ cửa nhẹ nhẹ. Ra mở cửa thì mẹ dúi cho bát cơm rồi chạy xuống nhà luôn. Mình nhìn bát cơm, dựa vào cửa, ngồi bệt xuống đất mà khóc. Bát cơm nóng hổi, đủ rau, thịt và trứng. Nóng thế này chắc mẹ vừa dậy nấu lại cho mình. Cầm thìa vừa xúc cơm ăn vừa nấc lên. Đã bao giờ nấu được cho mẹ bữa cơm nào đâu mà cứ hành mẹ mãi thế này. Cơm nghẹn ứ ở cổ nhưng vẫn phải nuốt khi nghĩ về lúc mẹ cặm cụi dậy hâm lại đồ ăn. Mình không muốn mọi thứ cứ nặng nề thế này mãi.
Gõ cửa phòng em một cách kiên nhẫn. Mình sẽ chờ đến lúc em ra mở cửa thì thôi. Đợi khoàng 15 phút. Cuối cùng cánh cửa cũng có tiếng động. Em đứng trong phòng, cách mình chỉ một cái nắm tay. Mà tại sao nhìn em xa thế. Em mặc bộ đồ ngủ mẹ mình đi công tác mua tặng em, trông em như một đứa trẻ chưa lớn. Không hiểu sao cứ đứng trước mặt em là mình lại bất lực như thế này. Nhìn em lạnh lùng không cảm xúc. Mình biết em giận mình đã xúc phạm mẹ em, khinh thường hoàn cảnh gia đình em. Nhưng tất cả chẳng phải do mình bị cảm xúc chi phối quá nhiều sao. Tại sao yêu mà em không thể hiểu cho mình điều đó. Em luôn bắt mình hứa đừng bỏ rơi em. Thế mà cuối cùng người bị bỏ rơi lại thay đổi vị trí.
- Anh rất nhớ em !
- …
- Anh không níu kéo gì đâu. Chỉ là lúc này anh không điều khiển được cảm xúc.
- …
- Anh rất yêu em !
Em không đáp lại một lời. Chỉ lặng yên đứng trong vòng tay mình. Cuối cùng thì vì lí do gì chứ ? Mình và em đâu có ngăn cách gì đến mức phải chia tay thế này ? Đâu phải anh em ruột, đâu phải bị ngăn cấm. Là do tự thân một trong hai người của mối quan hệ này muốn tan vỡ. Tại sao tình yêu không đủ lớn để chèn chỗ cho vô vàn những lỗi lầm tầm thường và không đáng giữ ?

Mình bắt xe về quê nội sau khi kì thi cuối kì 1 của năm Nhất kết thúc. Tết này mẹ muốn về ăn tết với bà nội nên bảo mình về trước với bà một thời gian. 28 Tết mẹ sẽ về. Gần đây do tâm trạng không tốt, lại không hay ở nhà nên mình không nghe điện thoại của thằng Học được. Không biết thằng bé có giận mình không nữa.
Đi chậm chậm trên con đường ngày xưa có em. Nhớ đến lúc em tung tăng rồi hát mấy bài hát trẻ con mà phì cười.
Nhìn thấy mình đầu tiên là thằng Giới. Thằng này muôn đời bị tiêu chảy nên lúc nó ngồi vớt bèo ở bờ ao mình cứ tưởng nó ngồi ỉa. Thằng bé đứng bật lên ngó mình một lúc cho chắc rồi chạy khắp đường làng gọi lũ trẻ.
- Chúng mày ơi, thằng Hoàng Thanh về này chúng mày ơi.
- Mẹ thằng kia hét to thế bà Thanh nghe thấy bây giờ
- Ừ nhỉ thôi chết lỡ mồm.
Thằng Học không biết chui từ đâu phi một phát ra trước mặt mình. Thằng này từ khi biết yêu nuôi tóc hay sao ấy. Vốn quen nhìn nó đầu trọc rồi giờ thấy tóc lơ phơ trên đầu nó trông như lông mọc trên mông.
- Mày hả Hoàng ?
- Không tao thì ai ?
- Dm thằng chó !
Nói xong nó sốc mình lên vai, chạy vào vườn quẳng vô đống rơm. Chả hiểu mình làm gì nên tội mà cả lũ lao vào hành xử. Thằng thì cầm đồ đạc mình đem đi giấu, thằng giữ chân tay, còn thằng Học với thằng Đạo thì lột quần dài mình ra treo lên cành nhãn, để mình mặc mỗi cái quần sịp. Chết mất.
- Dm chúng mày trả quần bố ngay
- Trèo lên cây nhãn mà lấy đê.
- Tao ăn mặc thế này trèo nào được.
- Thế thì cứ trốn trong đống rơm nhá.
Nói xong mỗi đứa một ngả. Về thăm bà mà phải bẻ lá chuối quấn quan hông chạy về nhà. Bà nhìn mình cười khùng khục. Lấy tạm cho mình cái quần nái đen của bà. Mặc vào như bơi trong quần. Đứng trước gương ngắm mà khóc thét. Tối ăn cơm xong mình phải lấy nịt buộc buộc hai ống quần lại cho đỡ lòe xòe rồi đi đòi đồ đạc. Cái lũ này giờ không chừa ai. Quậy cả mình.
- Học ơi.
- Cái giề
- Trả quần tao.
- Sang nhà thằng Đạo mà đòi
Chó. Bọn này giở trò gì với mình không biết. Lếch thếch sang nhà thằng Đạo.
- Đạo ơi
- Cái gì thế ?
- Trả quần tao.
- Bọn nó vứt đồ của mày ở sân kho ý. Ra mà lấy.
Cái bọn mất dậy này. Lại lết ra sân kho. Mặc quần nái của bà mỏng dính. Rét ngứa cả đùi. Bọn trẻ treo đồ đạc mình lên mái hiên nhà kho. Ngó qua ngó lại không thấy ghế ghiếc gì để trèo lên lấy. Dưới mái hiên còn có bãi cứt trâu to đùng. Kinh chết.
- Có cần bọn tao giúp không ?
- Chúng mày không lấy cho ông ông giết bây giờ.
Cả lũ ra ngó ngó. Nhìn mặt thằng nào thằng nấy đều nguy hiểm vãi đạn. Một lúc sau tự nhiên một thằng hô chạy, cả lũ chạy biến đi chỉ còn mỗi mình mình đứng lại. Dở à ? Lại ngẩng lên tìm cách lấy đồ. Đang ngu ngơ tự nhiên nghe ĐOÀNG 1 phát to đùng. Phải nói là muốn gọi lũ trẻ kia bằng cụ luôn. Nhét pháo vào giữa bãi cứt trâu cho nó nổ. Người mình từ đầu đến chân dính toàn cứt. Tiên sư chúng nó chứ. Cả bọn lao ra hét ầm lên
- Chào mừng mày quay trở lại thế giới của bọn tao. Ồ día aaaaaaaaaaaaa
Xong cả lũ lao vào khiêng mình chạy quanh kho. Thành ra thằng nào thằng nấy ai cũng dính cứt trâu.
- Sao mày lâu về thế ?
- Dạo này gầy thế này ?
- Con Vi đâu ?
- Sao mày cho thằng Học vợt muỗi mà không cho tao ?
Câu cuối cùng là của thằng Đạo. Hỏi mình có vẻ rất cay cú. Chắc thằng này cũng thích con Thu rồi.
- Đi ra sông tắm đi.
- Thôi xin. Đang mùa đông.
- Tao biết có chỗ nước xoáy ấm lắm
- Tao không biết bơi đâu
- Ra bọn tao đỡ.
Chẳng để mình đồng ý. Lũ trời đánh này lôi mình ra sông. Lột hết quần áo rồi du mình xuống. Khỏi phải nói mình lạnh gần chết. Nhưng lúc sau vần vò với chúng nó một lúc cũng thấy vui. Sướng nhất là tối về lấy được đống đồ đạc. Không từ giờ đến Tết phải mặc quần bà thì chết.
- Nay tao vào ngủ với mày nhá. Mai sang nhà tao chơi. Mày về đúng lúc anh tao cưới.
- Anh Đại đã cưới rồi á ?
- 20 rồi. Chả cưới thì làm gì. Lấy vợ về còn có thêm người làm đồng giúp mẹ.
- Lấy ai thế ?
- Chị thằng Đạo. Quả này mà lúc nào hai vợ chồng chửi nhau khéo hai nhà nhảy sang đấm nhau luôn. Ha ha
Thằng Học mở cửa chạy vào nhà rồi tíu tít với bà. Mình đi thay quần áo rồi chạy ra chơi cùng cho vui. Đêm đến hai thằng trải chiếu nằm dưới đất. Nó kể đủ truyện trên trời dưới bể cho mình nghe. Cứ như lâu lắm rồi không có người tâm sự.
- Hôm nọ mải đi thuê phông bạt đám cưới cho anh Cu, tao không kịp học bài cũ. Sáng đến lớp bị cô giáo bắt lên bảng. Tao nghĩ nát óc không ra. Lúc sau thấy cô giáo đi ra ngoài mừng quá. Không ngờ cô vào cửa sau, ngồi ké bàn cuối lớp. Tao vội chạy ra cửa ngó ngó. Rồi hớn hở chạy vào bảo ‘‘chúng mày ơi cô đi rồi. Phô tao đi. Bài này làm thế nào’’. Thế là cả lớp được trận cười đứt ruột. Tao được 1 về chỗ.
- …
- Còn nữa, hôm nọ đi đái tập thể tao mới phát hiện ra chim thằng Đạo bị vẹo mày ạ. Cả lũ đái thẳng. Nó thế đéo nào nước đái cứ xiên sang bên phải. Tao buồn cười quá bảo cả lũ xem. Xong tao chạy về kể cho con Thu nghe. Bị thằng Đạo xông vào đấm. Mẹ. Hai thằng đấm nhau vỡ mặt chỉ vì cái chim vẹo.
- =)))))))))) thằng vô duyên. Nó không đánh mày chỉ vì cái chim đâu. Đánh vì gái đấy.
- Hôm trước bọn tao đi chăn trâu, mải chơi diều để trâu ăn hết bãi đỗ của người ta. Rồi cả lũ bị mấy ông chủ ruộng ra bắt nằm hàng dài trên ruộng để quất roi vào mông. Riêng tao thằng lớn nhất vừa bị quất vừa bị búng. Hic. Giờ chim vẫn còn tím đây này
Thằng bé đứng dậy đang định móc cho mình xem thì mình kéo xuống trùm chăn lên đầu nó. =)) Cười gần chết. Giờ mà móc ra thì bà ngất mất. Mỗi lần nghe thằng này kể chuyện là mình cười tưởng như bục ruột. Mình đã bỏ quên hiện tại để về lại với cuộc sống của đồng quê. Cuộc sống của những đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Cả ngày chỉ gắn với con trâu và đồng ruộng. Đi học thì bày đủ trò quậy phá trường lớp và cô giáo. Tạm quên đi những kỉ niệm đã trải qua cùng em để đón nhận lấy những nụ cười đúng nghĩa. Nhắm mắt ngủ và vẫn còn cười vì tiếng thằng Học vẫn ồm ồm bên tai. Cái thằng này. Nếu không có con Thu thì nó yêu mình cmn mất.
C40. Kết thúc.
Đám cưới của anh Đại làm rộn lên cả một góc làng. Vì nhà cô dâu chú rể cách nhau khoảng 5 phút đi bộ nên nhạc nhẽo hai bên cứ choảng nhau lia lịa. Chị thằng Đạo nhìn cũng xinh phết. Chỉ tiếc là lấy chồng sớm quá. Năm nữa lại con bồng cháu bế cho mà xem.
Anh Đạo tiếp khách sau một ngày đã say lử đử. Cứ ra chỗ mình bắt tay lia lịa. Cảm ơn vì có cái vợt muỗi của chú mà anh tán được vợ xinh. Nhắc mới nhận ra lí do mình được cả nhà chào đón từ sáng. Mình thích ăn gì hai bác cũng mang ra cho. Lũ trẻ ngồi cùng mâm mình vì thế cũng được thơm lây. Đám cưới cứ thế diễn ra êm đạp nếu không có vụ cướp cô dâu. =))
Chẳng hiểu lúc đón dâu thế nào. Đang đi yên lành thì chú rể (chắc bị chuốc rượu từ hôm qua với cả ăn linh tinh nhiều thứ nên đau bụng) ôm bụng chạy thẳng vào vườn cây bên đường mãi chẳng thấy ra. Mấy anh thanh niên làng thấy thế bày trò trêu, bịt mồm cô dâu đem đi giấu. Lúc sau chú rể chạy ra (mà lúc này vẫn còn ngửi thấy mùi thối thối, không biết chùi đít có sạch không) mặt hớn hở hỏi ‘‘Vợ em đâu ?’’. Bọn thằng Học giả vờ hốt hoảng dọa
- Anh đi ỉa lâu quá. Thành niên làng bên sang cướp cô dâu rồi.
Ngay lập tức chàng rể chạy về nhà cầm dao đi tìm khắp nơi. Các cụ nhìn thấy cứ bò lăn ra vì vợ chồng trẻ trâu. Đến lúc cô dâu được đưa về nhà mà vẫn chưa dứt cơn cười. Làng quê mình từ già đến trẻ ai cũng hồn nhiên đến lạ.

Những buổi sáng ở quê buồn lắm. Lũ trẻ đi học hết. Bà ra đồng hái rau. Mình một mình ở nhà trông nhà giúp bà. Những lúc ấy lại nhớ đến em. Nhớ những kỉ niệm hai đứa cùng nhau trải qua. Giá lúc ấy có em ở nhà, em sẽ ngồi bậc thềm vừa ăn xôi vừa hát.
Ra mà xem con chi nó to to ghê
Trông xa lớn hơn xe hơi
Lăn lăn bánh xe đi chơi
À thì ra con voi như vậy mà nghĩ ngợi hoài
Đằng sau nó mang một cái đuôi và một cái vòi phía đầu.
Lẩm nhẩm lời bài hát em hay hát. Không biết có đúng nhạc không nhưng cứ hát bừa. Vừa hát vừa muốn khóc. Em giờ này không biết đang làm gì và ở bên ai. Mình tắt điện thoại một tuần rồi. Chẳng liên lạc với ai nên cũng chẳng biết tình hình ở nhà.
Được hai hôm tự kỉ thì lũ trẻ nghĩ ra trò lôi mình đi học cùng. Cứ ngồi ở cuối lớp cúi cúi là thầy cô không để ý. Hoặc có thầy nào biết thì xin phép một câu là được. Đi học với bọn trẻ mới biết thế nào là cuộc chiến giữa trẻ em người Kinh và trẻ em người Sán dìu. Trường xây dưới chân núi nên có cả học sinh dân tộc trên núi xuống học. Mà cũng không hiểu bọn này ghét nhau ở chỗ nào. Cứ ra chơi là chửi nhau. Trẻ con người Kinh thì chửi tiếng Kinh, trẻ con Sán dìu thì chửi tiếng Sán dìu. Không nghe được câu nào. Thế mà cũng lao vào cãi nhau được. Đến lạ. Có hôm chịu đồng ngôn ngữ với nhau thì sau ba câu như thế này là lại chiến tranh nảy lửa:
- Cớ sao con gái chúng mày lại mặc váy đi học?
- Kệ mẹ bọn tao
- Chúng mày là lũ bệnh hoạn.
- Còn chúng mày là lũ có bệnh phải đi hoạn
Đánh nhau thì cứ nhảy vào vật nhau, ôm nhau, trai gái đánh đấm loạn cả lên. Mà cũng tại con gái dân tộc nồng kinh khủng, cào cấu đau thấy mồ. Mình ngồi im trong lớp mà tự nhiên cũng có đứa con gái lao vào cào mặt. Mẹ chứ điên hết cả người. Hôm sau cạch không dám đi học luôn.
Sáng sáng lại cùng bà ra đồng vặt đỗ, hái rau. Có mình bà cười nhiều hơn, lúc nào cũng bám tay mình đi. Gặp ai bà cũng chào hỏi rồi giới thiệu cháu. Mình gặp ai cũng nhe răng ra cười. Nhưng thấy bà vui cũng vui lây.
Thằng Học khi yêu cũng chẳng thay đổi gì hết. Vẫn quậy như bình thường. Có chiều chơi đi núp đi tìm. Mình với nó chui vào bụi rậm náu. Náu đúng vào tổ ong. Bị ong nó châm cho vài phát vào mông. Chạy về tụt quần ra cho bà bôi vôi trắng xóa hết cả mông. Cả ngày hôm sau không được mặc quần mà phải quấn mảnh vải quanh hông. Thế mà vẫn chạy đi chơi khắp nơi.
- Mẹ hôm nay quấn vải đi học bị bọn con gái Sán dìu cười gần chết.
- =)) Ai khiến núp trong bụi rậm.
- Chúng mày im đi. Ngượng thối mũi. Mai đéo đi học nữa.
- Mày không đi thì bố mày quất lằn lươn lên còn nhục hơn
- Đã thế con Thu còn đòi tối nay nằm úp mông cho nó xoa thuốc.
- Óe. Tối nay bọn tao đi rình.
Thằng ngu, đã hẹn gái rồi còn tiết lộ. Quả này tối thế nào cũng chết. Cơ mà thằng Học có người yêu mình cứ thấy buồn. Tối đến là nó tót đi chơi chứ chẳng ở nhà buôn chuyện với mình nữa.
Tối có thằng gọi ở cổng. Tưởng thằng Học, chạy ra thấy thằng Đạo đứng huýt sáo đợi mình.
- Cái gì thế mày ?
- Đi phá đám thằng Học với bọn tao không ?
- Thôi, sao chúng mày cứ làm khổ nó thế ?
- Tại con Thu ý. Tán nó mãi. Suốt ngày đem mì tôm sống đi cho nó ăn. Cuối cùng nó thích thằng Học. Tao đòi lại mì tôm thì nó không chịu trả. Tao phá cho chúng nó không dám đi chơi thì thôi.
=)) Cười chết mất. Tò mò quá cũng đi theo xem lũ trẻ con làm gì. Mà thằng Học ngu lắm. Cứ ngồi hẹn hò ở bờ ao mãi. Ai chả biết. Lũ trẻ cầm pháo với bật lửa ra, ngắm chỗ đôi tình nhân ngồi mà vứt pháo vào. Nổ đoàng đoàng cả góc ao. Con Thu sợ quá chạy mất dép về nhà luôn. Con thằng Học thì hằm hằm đuổi thằng Đạo quanh chuồng lợn. Cuộc chiến vì gái là cuộc chiến không tiếc sức.
Chợt nghĩ về mình và Chó Có Lát. Mình đã chiếm phần thắng chắc rồi, vậy mà giờ phải từ bỏ. Không biết giờ này ở nhà, không có mình ở bên, em như thế nào nhỉ. Em có còn lên sân thượng ngồi hát, hoặc ra ban công nghịch hoa tường vi nữa không. Mỗi khi nhớ về em, tim mình lại đập loạn nhịp. Chán nản bỏ lũ trẻ về nhà. Gục vào lòng bà. Dụi dụi mặt vào đùi bà. Bà lại nhẹ nhàng vuốt tóc rồi xoa lưng cho mình. 20 tuổi rồi mà vẫn thấy mình nhỏ bé, trẻ con đến lạ.
Sáng dậy bà đã đi chợ. Mình ngồi tần ngần mãi không biết làm gì. Lấy điện thoại bật nguồn lên. Do dự mãi mới dám bấm số em, nhưng chẳng thể nào nhấn nổi phím gọi. Có cuộc gọi đến làm mình giật mình. Thằng Hưng!
- Ừ tao đây!
- Dm thằng chó chết mày đang chui rúc ở xó xỉnh nào thế?
- Sao hả mày?
- Vi ốm cả tuần nay mày có biết không? Vì mày đấy?
- Cái gì?
- Mày đang ở đâu?
- Tao về quê với bà.
- Mày chết luôn đi.
Thằng bé cụp máy. Tim mình đập thình thịch. Em làm sao? Em ốm thế nào? Run run nhấn số em. Em nghe máy chỉ trong 2 hồi chuông đầu.
- Alo
- Vi à?
- Em nghe!
- Em…. Em là Vi à? (Lúc này dở cmnr. Chả biết nói gì)
- Hoàng khỏe không ?
- Anh không. Anh sắp chết rồi !
- Gì cơ ? Hoàng làm sao
- Hoàng… Hoàng sắp nhớ Vi mà chết rồi.
- Hoàng hư thật. Làm em giật mình đấy !
- Vi có khỏe không ?
- Em khỏe chứ.
- Ừ. Em… ổn không ?
- Em không !
- Tại sao ? Tại sao ?
- Vì không có anh !
- Em tha lỗi cho anh được không? Thời gian xa em anh không thể sống một cách bình thường được.
- …
- Vi!
- Hoàng đang ở đâu?
- Anh ở quê. Vi đang ở nhà à?
- Em không !
- Vi ở đâu ? Vi đi đâu ?
Em im lặng. Lúc này mình trở nên hốt hoảng. Người run bắn.
- Vi ! Vi ơi !
- Em đây !
- Em đi đâu ? Em ở đâu ?
- Em à ? Em… ở trong tim Hoàng. Hoàng có thấy không?
Mình im lặng thật lâu. Cuối cùng em cụp máy. Mọi thứ kìm nén trong thời gian vừa qua như vỡ òa trước mắt. Đặt tay lên ngực. Trái tim đã không còn đập những nhịp sợ hãi mà đã yên vị trong quỹ đạo của nó. Cuối cùng sau bao chuyện xảy ra. Em vẫn ở đó. Ở nơi em cảm thấy bình yên nhất.
Tháo sim điện thoại ra cất vào ba lô. Có lẽ mình cần một thời gian nữa mới dám quay trở về, mới đủ dũng cảm để đứng trước mặt em. Gạt bỏ mọi khó khăn cách trở để yêu em bằng tất cả những gì mình có.
Sẽ chẳng bao giờ mình quên được buổi chiều thả diều trên đồng quê ấy. Cánh diều Hoàng Vi bà vẫn cất giữ cẩn thận cho mình đang bay trên nền trời. Em xuất hiện như nắng, đẩy trôi đủ thứ xám xịt đang hiện hữu trong lòng mình. Nhìn em chạy thật nhanh trên con đường từ thị xã về mà mình không thể thở kịp nhịp tim. Vẫn đủ tỉnh táo để nhờ thằng Học cầm hộ dây diều không bay mất. Mình chạy ra đường, kệ hai chân đang còn lấm đầy bùn. Đón em bằng hai vòng tay ấm và bờ ngực rộng. Em hư thật. Tại sao bây giờ mới chịu về.
Em ngã vào lòng mình. Đồ quỷ. Về quê mà hình như về tay không. Không mang theo túi sách hay ba lô gì cả. Vuốt vuốt mái tóc em, từng lọn tóc mướt mồ hôi.
- Vi định về mặc tranh quần áo anh à?
- Không. Có người đem hộ em kìa Hoàng
Đằng xa sau lưng em là Hưng và Linh. Hai đứa này chắc chắn chẳng nhớ mình rồi. Đi chậm rí chậm rì. Vừa đi vừa trêu nhau. Em vẫn đứng trong lòng mình. Lâu lắm mới được nhìn thấy nụ cười hiền hiền của em.
- Mới một tháng thôi, sao Hoàng cao lên nhanh thế. Bộ lưu điện ups
- Ừ
- Còn béo ra nữa!
- Sao Vi gầy thế này? Có bị bố Tùng bắt nạt không?
- Bố Tùng đi làm ăn ở chỗ khác rồi.
- Thế mẹ Vi thì sao?
- Thôi kệ đi Hoàng. Kệ mẹ nó đi! Hi hi
- Học ai kiểu nói hỗn đấy đấy.
- Học anh Hưng
Cái thằng mất dậy. Dám dạy người yêu mình bố láo. Lát nữa gặp nhau đấm cho vỡ mõm.
- Vi kệ được thật không?
- Thật. Kệ hết
- Thế mà đòi chia tay. Xa anh cả tháng trời.
Em ôm chặt mình. Mình cũng thế. Trên nền trời đồng quê, cánh diều Hoàng Vi vẫn thoắt ẩn thoắt hiện.
Tết Mậu Tý năm 2008, cái Tết đầu tiên bên em. Tết đầu tiên ở quê cùng bà nội. Tết đầu tiên Hưng và Linh dám bỏ nhà đi bụi.
Nếu muốn bỏ mặc, trốn tránh tất cả. Có lẽ mình sẽ mãi chọn nơi này để trở về!
***
Câu chuyện cuối cùng cũng kết thúc và có một Happy ending. Cảm ơn bạn đã theo dõi câu chuyện của mình!

Hết phần 1

Đọc tiếp phần 2


 

Copyright @ 2014 Hưởng DV

Designed by seo & diễn đàn seo